“Anh
bị
thần
kinh
à
!?
”
Lâm
Tuấn
khó
nhọc
dùng
khăn
giấy
thấm
trà
trên
mặt
bàn
,
nhìn
chiếc
quần
đang
mặc
bị
thấm
nước
trà
,
mặt
cậu
ta
tối
sầm
lại
.
An
Nhiên
không
để
ý
đến
câu
nói
của
Lâm
Tuấn
cùng
ánh
mắt
khó
hiểu
của
mọi
người
trong
quán
trà
,
cậu
đứng
dậy
chỉ
tay
vào
màn
hình
ti
vi
,
run
rẩy
cất
tiếng
:
“Chính
là
cô
ta
!
”
Anh
em
nhà
họ
Lâm
quay
lại
nhìn
theo
hướng
tay
của
An
Nhiên
,
thấy
một
cô
gái
xinh
đẹp
trên
chương
trình
quảng
cáo
,
tay
cầm
một
lon
cà
phê
,
nở
nụ
cười
ngọt
lịm
và
giới
thiệu
tên
sản
phẩm
.
Lâm
Tuấn
nói
:
“Sao
cơ
?
Cô
ấy
là
một
minh
tình
đang
nổi
gần
đây
,
nghệ
danh
hình
như
là
Đinh
Đinh
hay
Đang
Đang
gì
đó
.
”
“Nghệ
danh
của
cô
ấy
là
Đinh
Linh
.
”
Lâm
Phong
cất
giọng
thờ
ơ
,
lập
tức
nhận
lại
cái
liếc
nhìn
của
An
Nhiên
và
Lâm
Tuấn
.
Không
ngờ
trong
ba
người
bọn
họ
,
người
có
để
ý
,
thậm
chí
còn
biết
tên
của
nữ
nghệ
sĩ
này
lại
là
Lâm
Phong
…
Lẽ
nào
tuy
vẻ
ngoài
tỏ
ra
lạnh
lùng
không
ham
nữ
sắc
,
nhưng
thực
chất
lại
ngấm
ngầm
để
ý
đến
các
nữ
nghệ
sĩ
?
Lâm
Phong
thản
nhiên
trước
ánh
mắt
của
hai
người
,
giơ
điện
thoại
trong
tay
lên
,
nói
:
“Tôi
vừa
tra
trên
điện
thoại
.
”
“
…
”
Lâm
Tuấn
im
lặng
một
hồi
,
quyết
định
không
để
ý
đến
anh
trai
nữa
,
tiếp
tục
quay
sang
bắt
bẻ
An
Nhiên
:
“Quảng
cáo
đó
thì
liên
quan
gì
mà
anh
đột
nhiên
phát
điên
lên
?
”
Nghe
câu
hỏi
của
Lâm
Tuấn
,
An
Nhiên
lúc
này
mới
để
ý
tới
mọi
người
trong
nhà
hàng
đang
nhìn
mình
với
ánh
mắt
như
thể
nhìn
thấy