Lúc
này
,
tiếng
gõ
cửa
vang
lên
cùng
giọng
nói
:
“An
Nhiên
,
anh
không
sao
chứ
?
Sao
vào
rửa
mặt
lâu
vậy
mà
chưa
ra
?
”
Bị
tiếng
gõ
cửa
thức
tỉnh
,
An
Nhiên
sợ
hãi
nhìn
về
phía
cửa
phòng
tắm
,
nghĩ
đến
bóng
người
còn
đứng
phía
sau
,
cậu
liền
không
quan
tâm
đến
tiếng
gõ
cửa
nữa
,
tiếp
tục
nhìn
vào
gương
,
chợt
nhận
ra
bóng
người
đứng
sau
đã
biến
mất
từ
bao
giờ
!
An
Nhiên
mặc
cho
mặt
còn
ướt
vội
vã
chạy
ra
khỏi
phòng
tắm
,
hoảng
loạn
đến
nỗi
đâm
sầm
vào
Lâm
Tuấn
đang
đứng
trước
cửa
.
Lâm
Tuấn
bị
An
Nhiên
xô
vào
liền
lùi
lại
hai
bước
,
chỗ
va
đập
đau
điếng
.
Hai
tay
Lâm
Tuấn
nắm
lấy
vai
An
Nhiên
,
đẩy
cậu
ra
xa
rồi
bất
mãn
quát
lên
:
“Anh
làm
cái
gì
thế
hả
?
”
“Bên
,
bên
trong
…
”
An
Nhiên
vừa
thở
hổn
hển
vừa
kéo
tay
Lâm
Tuấn
,
không
để
cậu
ta
nói
thêm
câu
nào
,
An
Nhiên
liền
đẩy
Lâm
Tuấn
vào
phòng
tắm
,
còn
bản
thân
không
đủ
dũng
khí
để
bước
vào
,
chỉ
đứng
ngoài
cửa
.
“A
!
”
Nghe
tiếng
kêu
của
Lâm
Tuấn
,
An
Nhiên
lập
tức
thấy
tim
đập
thình
thịch
.
Lẽ
nào
thứ
đó
vẫn
chưa
chịu
đi
sao
?
“Sao
anh
rửa
mặt
xong
không
lau
sạch
nước
đi
hả
?
Làm
quần
áo
tôi
ướt
rồi
!
”
Thì
ra
Lâm
Tuấn
bị
dính
nước
vào
quần
áo
.
Nghe
tiếng
trách
móc
của
Lâm
Tuấn
,
An
Nhiên
thở
phào
nhẹ
nhõm
.
Ngó
đầu
vào
nhìn
,
chỉ
thấy
Lâm
Tuấn
đang
cầm
khăn
lau
nước
trên
người
.
“À
…
chiếc
khăn
đó
…
”
“Sao
thế
?
Anh
khiến
tôi
ướt
hết
rồi
,
còn
không
cho
tôi
dùng
khăn