DI SẢN CỦA ESZTER - Trang 103

– Thế do lỗi của ai?

– Của Vilma.

– Cô ta đã lấy trộm?…

– Vâng.

– Ra vậy, – Nunu nói và thở dài. – Người hãy yên nghỉ. Ta chưa bao

giờ yêu quý cô ấy.

Nunu chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, và nghiêng người về phía

ngọn nến, và bắt đầu đọc một trong ba bức thư với giọng khẽ khàng như
tiếng hát của cô nữ sinh:

– “Người yêu trăm quý ngàn thương duy nhất trên đời của anh, – Nunu

đọc, – cuộc đời đang đùa vui một cách kì diệu với chúng ta. Anh không có
niềm hy vọng nào khác ngoài việc đi tìm, và cuối cùng đã gặp em trong
đời…”

Nunu ngừng đọc, lấy tay đẩy gọng kính lên trán, rồi với đôi mắt long

lanh những giọt nước mắt xúc động vì thán phục thực sự, bà quay về phía
tôi:

– Anh ấy biết viết những bức thư mới tuyệt diệu làm sao!

– Vâng, – tôi nói. – Nunu đọc tiếp đi. Anh ấy là người có khiếu viết thư

mà.

Nhưng ngọn gió cuối tháng Chín, cho đến lúc này vẫn quỷ quyệt gầm

rít quanh nhà, giờ đây như thể mang tin báo về từ một nơi nào đó, giật tung
cánh cửa sổ khiến những tấm rèm bay phần phật, chạm vào và làm dịch
chuyển các đồ vật quanh phòng. Rồi gió thổi ngọn nến tắt phụt. Cảnh đó in
rõ trong tâm trí tôi, sau đó tôi mơ màng thấy Nunu khép những cánh cửa lại,
rồi ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.