DI SẢN CỦA ESZTER - Trang 101

Gần nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng những bước chân của Nunu; Nunu

bước chậm rãi trên các bậc cầu thang gỗ ọp ẹp, khô mục, từng ba bậc một,
Nunu dừng lại nghỉ và đằng hắng nhẹ một tiếng. Cũng như đêm qua, vào giờ
này, Nunu dừng lại trên bậc cửa, với cây nến chập chờn trong tay. Vẫn trong
bộ đồ màu đen trang trọng duy nhất mặc lúc ban ngày mà có lẽ Nunu không
có thời gian để thay.

– Con chưa ngủ, – bà nói và ngồi xuống giường bên cạnh tôi; Nunu để

cây giá nến lên bàn.

– Con có biết là họ mang đi cả những lọ mứt?

– Không, – tôi nói; rồi ngồi dậy trên giường, và bắt đầu bật cười.

– Chỉ những lọ mứt đào thôi, – Nunu lãnh đạm thông báo. – Cả hai

mươi lọ. Eva, cháu nó xin. Cả những bông thược dược còn lại ngoài vườn
nữa, họ cũng lấy đi. Chẳng sao. Giá còn thì đến giữa tuần chúng sẽ nở rộ.

– Ai lấy những bông thược dược? – tôi hỏi.

– Người đàn bà.

Nunu đằng hắng, bà khoanh tay ngồi thẳng, bình thản và tự chủ, như bà

vẫn xử sự mọi lúc. Tôi cầm lấy bàn tay không lạnh, cũng không nóng của
Nunu.

– Để kệ họ lấy đi, Nunu à, – tôi nói.

– Tất nhiên rồi, – Nunu cũng nói. – Họ cứ việc, con à. Nếu không thể

khác được.

– Con không xuống được để cùng ăn tối, – tôi còn nói thêm, và siết tay

Nunu nài nỉ. – Nunu đừng giận. Họ không ngạc nhiên à?

– Không. Họ chỉ không nói gì. Ta nghĩ họ không ngạc nhiên.

Chúng tôi nhìn lưỡi lửa nến chập chờn. Tôi cảm thấy lạnh.

– Nunu yêu quý, – tôi yêu cầu. – Nunu hãy đóng hộ con những cánh

cửa sổ. Và ở kia, trên giá tủ có ba lá thư. Xin Nunu vui lòng mang lại đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.