cho con.
Nunu chậm rãi đi ngang phòng, thi thoảng bóng bà phình lớn trên
tường. Nunu đóng những tấm cửa liếp, cầm mấy lá thư đến rồi đắp lại chăn
cho tôi và ngồi xuống bên mép giường, hai tay khoanh vào nhau với vẻ
trang nghiêm trong bộ quần áo ngày lễ, cứ như đang trong một lễ hội cuộc
đời kì dị nào đó… một lễ hội khác thường, không phải đám cưới, cũng
chẳng phải đám tang. Nunu cứ ngồi như thế và im lặng.
– Nunu hiểu? – tôi hỏi.
– Ta hiểu, ta hiểu, con ạ, – Nunu nói và ôm lấy tôi.
Chúng tôi ngồi như vậy, và chờ cho ngọn nến cháy tàn, hoặc chờ những
cơn gió lùa rít quanh ngôi nhà từ lúc nửa đêm rung giật cây cối trong vườn
thôi đừng thổi nữa, hoặc chờ chóng đến bình minh; tự tôi cũng không biết
chúng tôi chờ đợi điều gì. Tôi rùng mình.
– Con mệt đấy, – Nunu nói và đắp lại chăn.
– Vâng, – tôi nói. – Con cảm thấy rất mệt. Nunu biết không, tất cả thật
là nhiều đối với con. Con muốn ngủ. Nunu quý mến, đọc cho con ba lá thư
này đi.
Nunu lấy chiếc kính lão từ trong túi áo choàng, và chăm chú xem
những bức thư.
– Lajos viết, – Nunu nói.
– Nunu nhận ra chữ viết của anh ấy à?
– Ừ, con mới nhận?
– Mới.
– Lajos viết khi nào?
– Hai mươi năm trước.
– Do lỗi của bưu điện hay sao mà đến bây giờ con mới nhận được?… –
Nunu tò mò và giận dỗi hỏi.
– Không, không phải do lỗi của bưu điện, – và tôi mỉm cười.