DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 160

hai mươi

Gyan và Sai. Mỗi lúc ngớt mưa, họ lại ngồi đo tai, vai và bề rộng lồng

ngực của nhau.

Xương đòn, lông mi, cằm.

Đầu gối, gót chân, mu bàn chân.

Sự mềm dẻo của ngón tay và ngón chân.

Xương gò má, cổ, bắp tay, những phức hợp nhỏ bé của các khớp

xương.

Màu tím và xanh của những mạch máu.

Tiết mục bằng lưỡi độc đáo nhất thế giới: Sai, nhờ được cô bạn Arlene

ở tu viện hướng dẫn, có thể chạm đầu lưỡi vào mũi mình và biểu diễn cho
Gyan xem.

Anh biết ngọ nguậy lông mày, làm đầu mình trượt khỏi cổ và trôi qua

trôi lại như một vũ công Bharat Natyam, và anh có thể trồng cây chuối bằng
đầu.

Thỉnh thoảng nàng nghĩ đến những quan sát tinh tế nàng phát hiện ra từ

những lần khám phá bản thân mình trước gương mà Gyan đã bỏ sót vì sự
mới mẻ trong hoàn cảnh giữa hai người họ. Nàng tự biết, hân thưởng một
người đàn bà là chuyện cần phải học, và nàng e rằng Gyan không hoàn toàn
nhận thức được mình may mắn nhường nào.

Thùy tai mịn màng lông tơ như lá yên thảo, chất liệu mượt mà của mái

tóc, làn da trong veo nơi mặt trong cổ tay…

Lần sau anh đến, nàng lưu ý anh những gì anh bỏ sót, phô bày mái tóc

mình với sự sốt sắng của một người buôn khăn trùm đầu: “Thấy chưa.
Giống lụa không?”

“Y như lụa thật,” anh công nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.