DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 115

Người đầu bếp và Sai ngồi trên bậc thềm dẫn ra vườn, bắt bọ cho con

Mutt, đối với họ việc này luôn là một tiếng đồng hồ thư giãn. Mấy con to
màu vải kaki còn dễ bắt, chứ mấy con nhỏ màu nâu thì khó giết vô cùng;
chúng nằm bẹp dười những chỗ lõm trên hòn đá, nên khi ta lấy đá đập chúng
không chết, chỉ nhoáng một cái đã bật dậy chạy trổn rồi.

Sai chạy ngược chạy xuôi bắt chúng lại. “Chạy đi đâu, chúng mày đừng

hòng leo lên người Mutt nữa.”

Rồi họ thử dìm chúng vào một lon nước, nhưng bọn này rất lì lợm, bơi

qua bơi lại, leo lên lưng nhau rồi bò ra ngoài. Sai bắt chúng về, bỏ lại vào
lon, chạy vào toa lét và xả nước, nhưng rồi chúng lại ngoi lên, bơi ngoằn
ngoèo như điên trong bồn cầu.

“Ôi không,” bác thốt lên. “Ông cháu chẳng ưa gì bà ấy cả. Bà ấy hóa

điên.”

“Thật á?!”

“Ừ, họ bảo là bà ấy điên nặng lắm.”

“Bà ấy là ai?”

“Ta quên mất tên rồi, có điều bà ấy là con nhà giàu, gia đình có địa vị

cao hơn nhà ông cháu nhiều, thuộc vê một chi có vị trí không cao trong đẳng
cấp, tất nhiên rồi, cháu cũng biết đấy, nhưng riêng trong chi với nhau thì họ
lại là tôn quý.” Cứ nhìn những đường nét thanh nhã của bà ấy là biết ngay;
ngón chân, mũi, tai, ngón tay, tất cả đều rất thanh tú và nhỏ nhắn, và bà ấy
rất trắng, cứ như sữa ấy thôi. Người ta bảo nếu nhìn nước da sẽ nhầm bà ấy
là một người ngoại thuốc. Gia đình bà ấy chỉ thông gia giữa mười lăm nhà
với nhau, riêng ông cháu là ngoại lệ vì ông là người trong ICS. Ta cũng chỉ
biết có thế.”

“Bà cháu là người thế nào ạ?” Sai hỏi, khi ông tòa đang ngồi bất động

như một con diệc bên bàn cờ. “Gia đình bà rất khác thường có phải không
ạ ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.