DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 173

còn được nghe nhiều lần nữa, vì mỗi tuần anh lại nói câu đó mấy
lần: “Cha ông mày đến nước tao và cướp miếng ăn của tao giờ là lúc tao
đến nước mày để đòi miếng ăn của tao lại.”

Achootan không muốn có thẻ xanh theo cách mà Biju muốn. Anh muốn

nó như một sự báo thù.

“Đã ghét cái xứ này thì cậu còn muốn thẻ xanh làm gì?” Odessa đã cáu

kỉnh hỏi Achootan như vậy khi anh nhờ bảo lãnh.

Thế đấy, anh muốn nó. Ai cũng muốn nó dù họ thích nó hay ghét nó.

Đôi khi càng ghét bao nhiêu, người ta lại càng muốn có được nó bấy nhiêu.

Điều này thì họ không hiểu được.

Nhà hàng phục vụ một thực đơn duy nhất: bít tết, salad và khoai chiến.

Nó mang trong mình một niềm kiêu hãnh trong sự đơn giản của những tầng
lớp giàu sang.

Bò thiêng. Bò không thiêng. Biju hiểu cái sự đắn đo mà cậu nên giữ lại

bên mình ấy lắm. Vào giờ ăn trưa và ăn tối, trong quán đầy ắp những dân
làm ăn trẻ tuổi mặc đồng phục tầm hai ba mươi tuổi.

“Bà thích dùng thế nào, thưa bà?”

“Tái.”

“Còn ngài thì sao?”

“Vẫn đương kêu.”

14

Chỉ có mấy thằng ngốc mới bảo, “Chín kỹ.” Odessa khó lòng giấu giếm

về bỉ hài của mình. “Ngài có chắc không? À, cũng được thôi, nhưng tôi nói
trước là nó sẽ dai đấy nhé.”

Cô ngồi ở bàn trong góc quán khi uống trà sáng và khêu gợi đám đàn

ông bằng cách cắn ngập vào miếng bít tết của mình.

“Câu biết không, Biju,” cô nói và cười, “Mỉa mai thay khi ở Ấn Độ

chẳng ai ăn thịt bò, nhưng thử nhìn bản đồ xem, nó có hình một miếng T-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.