DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 175

thuốc lá, bỉm, KFC, bảo hiểm nhân thọ, quản lý nguồn nước, điện thoại di
động– ai cũng có đại gia đình, lúc nào cũng bận điện thoại, các anh con giai
gọi cho các bà mẹ, các bà mẹ gọi cho cả đàn con; đất nước này thế là xong,
châu Âu xong, Mỹ Latinh xong, châu Phi trừ dầu ra thì chỉ là một xứ nghèo
mạt rệp; còn châu Á đang là miền đất hứa. Ở đó có chỗ nào có dầu không
nhỉ? Bọn họ không có dầu, đúng không? Họ phải… “

Câu chuyện rất đơn giản. Nếu có ai dám gọi họ là Bọn ngốc! họ chỉ cần

chia tài khoản ngân hàng ra và để những con số tự nó bác bỏ lời cáo buộc.

Biju nghĩ tới Saeed Saeed, người vẫn cự tuyệt không ăn thịt lợn.

“Nó bẩn bạn ạ, nó lại bừa. Trước hết tớ là tín đồ Hồi giáo, thứ đến tớ là

người Zazibar, thứ nữa tớ sẽ LÀ công dân Mỹ.”. Có lần anh cho Biju xem
món đồ anh mới mua, mô hình một nhà thờ Hồi giáo dưới chân có gắn đồng
hồ được lập trình sẵn, cứ năm giờ đúng là bắt đầu ê a “Allah hu Akbar, La
ihaha I llullah, wall ah hu akbar…
“ Từ kẽ hở trên đỉnh tháp hát ra những
câu chữ xa xưa bạc màu gió cát, tiếng khóc lóc han van từ sa mạc mang đến
dinh dưỡng để hình thành nên sức mạnh của một con người, niềm tin của
anh trong một sớm dạ dày rỗng tuếch và suốt cả ngày dài, rằng anh sẽ không
gục nga trước những khác biệt thối tha giữa các dân tộc. Những ngọn đèn
sáng lên đầy khích lệ, và trong ngôi giáo đường nhấp nháy hai màu xanh
trắng của vũ trường.

“Sao cậu lại muốn đi?” Odessa ngạc nhiên. Một cơ hội như họ dành

cho cậu! Rõ là cậu không biết mình đã may mắn dường nào.

“Cái kiểu thái độ ấy thì chẳng sống nổi ở đất Mỹ này đâu’ nói, vẻ hy

vọng.

Biju ra đi như một con người mới, một con người căng đầy khao được

sông trong sự thuần khiết eo hẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.