DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 177

“Anh là ai??!!”

“Ngài không phải người Gujerat à?”

“Anh là ai??!!”

“AT&T thưa ngài, chúng tôi có mức cước đặc biệt gọi về Ấn Độ.”

“Không biết ai ở Ấn Độ sất.”

“ Không biết ai ạ???? Chắc ngài phải có bà con chứ.”

“Ờ “ giọng Mỹ ngày càng rõ hơn, “dưng mờ tui không nói chiện với họ

hààng… “

Im bặt vì choáng.

“Không nói chuyện với họ hàng?”

Tiếp theo, “Chúng tôi tính cước bốn mươi bảy xu một phút.”

“Thời đã làm sao? Tui đã bảo anh roài,” ông ta nói thật chậm như cho

một thằng ngốc nghe, “không có điện thợi đi Ớn Độ gì sất.”

“Nhưng quê ngài ở Gujerat mà?” giọng nói khắc khoải.

Veea Kampala, Uganda, Teepton, Anh, và Roanoke thuộc tiểu bang

Vaergeenia! Tui đã tới Ớn Độ một lần roài, và tui bảo cho anh biết, có cho
tiền cũng đừng hòng bắt tui đến cái đất nước ới lần nữa!”

Lẳng lặng chuồn ra đường. Chuyện xảy ra với người Ấn Độ ở nước

ngoài thật tệ hại và chẳng ai hay biết trừ những người Ấn Độ khác ở nước
ngoài. Ấy là một cái bí mật nhỏ bé xấu xa gặm nhấm lòng ta. Nhưng không,
với Biju thế chưa phải là đã hết. Đất nước cậu mộc lần nữa lên tiếng gọi.
Cậu đánh hơi thấy số phận của mình. Bị cái mũi bất chấp bản thân lôi kéo
qua một góc phố, cậu nhìn thấy chữ cái đầu tiên trên biển hiệu, G, rồi chữ
AN. Tâm linh cậu mong chờ những chữ tiếp theo: DHI. Khi cậu tới gần quán
Gandhi Café, không khí đậm đặc dần. Nơi này luôn như thể, đặc quánh mùi
của một ngàn lẻ một mòn ăn tích tụ lại, bắc chấp những cơn báo mùa dông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.