DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 274

Chalo yaar,” Bác Potty nói và đưa mắt liếc mấy chai rượu, ngụ ý nói

họ có thể giữ lại một hai chai NẾU…

Nhưng người lính nói, “Chuyện này rất nghiêm trọng. Năm chai cũng

chẳng đủ.” Và cái hoàn cảnh mà Kalimpong đang lâm vào bỗng trở nên rõ
ràng.

“Xin bà bĩnh tĩnh,” viên cảnh sát trấn an Lola, lại càng chọc giận bà

hơn. “Nếu không có vấn đề gì với mấy cuốn sách, chúng tôi sẽ trả lại.”

Những cuốn sách nóng hổi bị họ cẩn thận mang đi. Cả máy ảnh của

Cha Booty cũng bị tịch thu và chuyển lên chỗ chánh thanh tra; trường hợp
của cha sẽ được xem xét riêng.

Sai không để ý lắm, vì nàng vẫn nghĩ ngợi về chuyện Gyan cố tình

không nhận ra nàng, và chẳng buồn để tâm đến chuyện mấy cuốn sách đã bị
lấy đi.

Vì sao anh lại ở đó? Vì sao anh lại không muốn nhận nàng? Anh chẳng

từng nói: “Anh không cưỡng lại em được… anh cứ phải quay lại…” đó sao.

Khi về đến nhà, người đầu bếp đang đợi, nhưng nàng đi ngủ mà không

thèm ăn tối, điều này làm người đầu bếp tổn thương ghê gớm, bác cho rằng
thế nghĩa là nàng đã ăn cao lương mĩ vị ở nhà hàng nên giờ mới bỏ rẻ thức
ăn nhà phần.

Nhạy cảm trước sự ghen tuông của bác, mỗi khi về nhà nàng hay phàn

nàn, “Gia vị chẳng được nghiền cho tử tế gì hết – cháu cắn phải một hạt tiêu
tí nữa thì gãy cả răng, thịt thì dai nhách, cháu nhai không nổi đành nuốt
chửng, cả một miếng tướng với mấy cốc nước.” Bác sẽ cười mãi. “Ha ha,
đấy, bây giờ có còn ai bỏ thời gian ra rửa thịt, dần nhuyễn, xay gia vị, rang
cho tử tế nữa đâu…” Và rồi bỗng tỏ ra nghiêm túc, bác sẽ giơ một ngón tay
lên nhấn mạnh ý kiến của mình như một chính trị gia và phát biểu: “Chỉ có
thế này mà tính một đống tiền!” Rồi gục gặc đầu, rằng ta đây biết tỏng trò
đời ghê gớm. Và bây giờ, trong tâm trạng bực bội, bác bắt đầu xô bát xô
đũa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.