DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 314

“Và giàu nữa chứ?” Noni nói. “Nếu mà giàu thì tốt!”

Nhưng rồi một chút vận may cũng run rủi tìm đến với Sai và che giấu

sự gục ngã của lòng tự tôn. Cứu tinh của Sai là một cơn cảm vặt trong nàng.
Nó anh dũng nhiễm vào nỗi buồn vặt trong nàng vừa đúng lúc, làm lẫn lộn
căn nguyên thực sự của đôi mắt nước chảy vòng quanh và cái cổ họng đau
nhức nhối, đánh lận con đen giữa triệu chứng của virus và cú ngã đáng hổ
thẹn khi chơi trò đi dây của ái tình diễm lệ. Vậy nên để ngăn chặn mọi chẩn
đoán thông thường, nàng che mặt bằng một cái khăn mùi xoa nam to bản
gập đôi lại. “Em bị cảm!” Khụ khụ. Một phần cảm vặt và chín phần buồn
vặt. Lola và Noni đi pha xirô mật ong, chanh, rượu rum và nước nóng.

“Sai, nhìn em sợ lắm, sợ lắm ấy.”

Mắt nàng đỏ quạch và đau rát, ầng ậng nước. Áp lực đè nặng lên óc

nàng như một chiếc ủng gestapo.

Khi quay về Cho Oyu, người đầu bếp lục lọi tủ thuốc tìm Coldrin và

Vicks Vaporub. Bác kiếm cho nàng một cái khăn lụa để quấn cổ, và Sai, dù
ngây ngất trong cảm giác dễ chịu vừa nóng vừa lạnh của dầu Vicks, tê đi vì
những làn hương khuynh diệp mát rượi, vẫn cảm thấy nỗi cồn cào và nhức
nhối của đợi chờ và hy vọng đang không ngừng vò xé lòng nàng và cứ thế
tồn tại mà không cần dinh dưỡng. Con mồi của nó là chính nó. Nó sẽ khiến
nàng phát điên.

Lẽ nào tình cảm nàng dành cho Gyan chỉ là một thói quen? Làm sao mà

nàng có thể nghĩ về một người nhiều đến thế?

Nàng càng nghĩ nhiều hơn, nàng càng nghĩ nhiều hơn, nàng càng nghĩ

nhiều hơn.

Lấy hết sức bình sinh, nàng nói thẳng với trái tim mình. “Ôi, sao ngươi

cứ phải cư xử tồi tệ như thế chứ?”

Nhưng nó nhất định không nhượng bộ.

Có thể lãng quên và từ bỏ mới là cao thượng, nàng tự nhủ; nếu không

làm được vậy thì thật là trẻ con – con người ai cũng phải chấp nhận sự bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.