DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 312

“Tôi không việc gì phải nghe mấy chuyện này,” anh bật dậy, thốt lên và

hầm hầm đột ngột bỏ đi, để nàng lại giữa cơn thịnh nộ.

Và Sai bật khóc, vì sự thật ấy thật bất công.

Trơ trọi một mình trong thời gian giới nghiêm, sầu muộn về Gyan, sầu

muộn vì niềm khát khao được anh khao khát, nàng vẫn mong chờ anh trở
lại. Nàng đã mất đi cái khả năng sống giữa cô đơn vốn có của mình.

Nàng chờ, nàng đọc lại hai lần quyển Đồi gió hú, mỗi lần như thế sức

mạnh của từng trang viết lại phả vào lòng nàng cảm xúc của một con thú
hoang – và hai lần nàng khép lại trang sách cuối cùng – Gyan vẫn không hề
xuất hiện.

Một con bọ que to bằng một cành cây nhỏ đang leo lên bậc thềm.

Một con bọ cánh cứng có cái đuôi màu đỏ thật thất sách.

Một con bọ cạp chết đang bị lũ kiến xâu xé – cánh tay Popeye lực

lưỡng của nó rời ra trước nhất, được một hàng kiến thợ khuân đi, rồi đến cái
vòi, và lần lượt từng con mắt một.

Nhưng chẳng thấy Gyan đâu.

Nàng sang nhà Bác Potty. “Ới đằng ấy,” bác cất tiếng gọi nàng từ trên

hiên nhà giống như boong một con tàu.

Nhưng bác thấy rõ nàng chỉ cười vì phép lịch sự, và lòng bác nhói lên

một nỗi ghen tị những người bạn luôn cảm thấy khi mất đi một người bạn
khác vào tay tình yêu, nhất là ở những ai đã thấu hiểu rằng chỉ tình bằng hữu
đã là quá đủ, bền vững hơn, lành mạnh hơn, nhẹ nhàng hơn cho mỗi trái tim.
Một thứ chỉ có được bồi đắp thêm chứ không bao giờ bị tước đoạt đi.

Nhìn ra nỗi mất mát của nàng, Bác Potty sợ hãi và cất tiếng hát:

You’re the tops

You’re Nap-O-lean Brandy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.