DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 355

bốn mươi lăm

Như một chiếc xe buýt ậm ạch bò trên bầu trời, chiếc máy bay của Gulf

Air có vẻ chật chội và khó xoay xở, dù vậy hầu hết hành khách nhanh chóng
thấy thoải mái với sự tù túng này. Phải rồi, họ sắp được về nhà, đầu gối cứng
đơ, trần máy bay sát trên đầu, mồ hôi nhớp nháp, phó mặc cho số phận,
nhưng hạnh phúc.

Chặng dừng chân đầu tiên là Heathrow, họ bò ra ở cuối sân bay, khu

vực chẳng những không được cải tạo cho thời đại mới toàn cầu hóa mà lại
còn trôi ngược về thời thuộc địa xa xưa.

Mọi chuyến bay của thế giới thứ ba đều đỗ ở đây, những gia đình chờ

hàng mấy ngày để nối chuyến, ngồi bệt xuống nền nhà đầy rẫy vi khuẩn, và
cách đó rất xa là nơi những hành khách tuyến châu Âu-Bắc Mỹ đến và đi,
trên những chuyến bay nhanh gọn không-vòng-vèo, có chỗ để chân thoải
mái và ti vi riêng, bay ù một cái sang dự duy nhất một cuộc họp theo một
phong cách khiến người ta thật khó mà tin được họ cũng là những con người
có ỉa-đái, đổ máu-rơi nước mắt. Lụa và len cashmere, răng tẩy trắng, Prozac,
laptop, và bữa trưa có món xăng uých nhãn hiệu Thành Milan.

Frankfurt. Hành khách lại qua đêm ở một khu vực cách ly tương tự, cả

ngàn linh hồn nằm vạ vật như trong nhà xác, cả khuôn mặt cũng được che
khỏi ánh đèn tuýp lập lòe.

Như một tuyến xe buýt, New York-London-Frankfurt-Abu Dhabi-

Dubai-Bahrain-Karachi-Delhi-Calcutta, chiếc máy bay lại hạ cánh cho hành
khách từ những quốc gia vùng Vịnh leo lên. Họ vội vàng hối hả – Mau!
Mau!… Mau!! – mở hành lý xách tay lôi ra rượu Scotch và tu thẳng bằng
chai. Những tinh thể băng nhỏ bé cong queo đóng lại trên cửa sổ máy bay.
Bên trong thì nóng. Biju ăn hết khay cari gà, rau muống với cơm, kem dâu,
súc miệng vào cốc đựng kem, rồi hỏi xin môt suất nữa. “Hiện tại chúng tôi
không đủ suất ăn,” các cô tiếp viên nói. Họ bị đám đàn ông say khướt quấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.