DI SẢN CỦA SỐ CHÍN - Trang 71

Với những ngón tay ướt đẫm mồ hôi, tôi bật mở một bảng điều khiển ẩn

trên vô lăng. Chú Sandor đã lên kế hoạch cho những việc như thế này rồi.

"Ngồi vào chỗ đi", tôi cảnh báo. Maddy nhìn tôi, khuôn mặt hoảng loạn

kia rõ ràng là không chỉ vì bọn Mog.

Tôi ấn nút sử dụng nitro.

Động cơ xe kêu to và giật lên và trong một thoáng tôi đã lo lắng chiếc xe

không thể chịu được những nâng cấp của chú Sandor. Và rồi, chiếc xe lao
đi, ép ngược chúng tôi vào ghế.

Chúng tôi phóng đi với vận tốc cao hơn nhiều vận tốc cho phép. Tôi quá

sợ hãi để nhìn công tơ mét, cứ chăm chăm nhìn về phía trước trong khi tôi
lạng lách qua các xe phía trước. Maddy như dính chặt vào ghế của mình, sợ
hãi tột độ. Thấy chúng tôi lao tới, các xe khác cố né hết sang một bên. Tôi
lao vút qua cột đèn đỏ, nghe thấy tiếng còi và thoáng qua ánh đèn xanh
nhấp nháy trong gương hậu, nhưng tôi chắc tôi đã bỏ đi xa trước khi bất kì
viên cảnh sát nào đọc được biển số xe của tôi. Chúng tôi phóng đi như một
vệt mờ trên đường.

Tôi tiếp tục lái cho đến khi cái iMog ngừng rung, sau đó lái vào một con

hẻm vắng vẻ trước khi tắt động cơ.

Cơ thể tôi tràn đầy adreanaline. Tôi không thể tin việc mình vừa làm, lẩn

trốn một đám Mog trong một cuộc rượt đuổi tốc độ cao như trong phim
hành động. Tôi như một anh hùng phim hành động. Một cảm giác xen lẫn
hưng phấn và nhẹ nhõm.

Và tôi chả hiểu những hành động tiếp theo của tôi từ đâu ra. Có thể là do

adreanaline nhưng cũng có thể là tôi đã phát điên. Nhưng trước khi tôi kịp
nhận ra mình đang làm gì, tôi ngả về phía Maddy và hôn cô ấy.

Tôi đoán đó không phải là việc làm đúng đắn lúc bấy giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.