màu đỏ, hắn giống như hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ sông địa ngục, đẹp làm
người nghẹt thở.
Tống Mặc ngây người đứng tại chỗ, không chớp mắt nhìn người trong
phòng, nếu không phải lý trí vẫn còn, y sẽ cho rằng, tất cả trước mặt đều là
ảo giác.
Rhys chậm rãi nghiêng đầu qua, cười. Ngón tay trắng tuyết nhẹ điểm
lên môi, “Thân ái, ta đẹp không? ’
Tống Mặc mở miệng, lại phát hiện, âm thanh nghẹn lại trong họng.
Người trước mặt, đâu chỉ là đẹp, y thậm chí không tìm ra một từ hình
dung thích đáng nào, để hình dung tất cả những gì như mộng ảo này.
Rhys chậm rãi bước tới, buông rũ tay áo to rộng, ôm Tống Mặc vào
lòng, cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Thân ái, đây là ngươi tặng cho
ta, ta không thể chờ đợi được muốn mặc nó cho ngươi xem.”
Tống Mặc tỉnh lại từ trong sự kinh diễm vừa rồi, nhìn Rhys trước mặt,
“Ngươi mặc cái này, không cảm thấy khó chịu sao?”
“Không.” Rhys cọ cọ má Tống Mặc, “Mẹ còn nói, bộ đồ này quá bảo
thủ, không đủ hoa lệ.”
Cái giề? Cái này còn không đủ hoa lệ?
Rhys búng tay một cái, một bộ lễ phục màu đen hiện ra giữa không,
triển khai trước mặt hai người, nhìn bảo thạch và tơ vàng khảm trên y phục,
đường xẻ tà cao và cổ áo V rộng, Tống Mặc không khỏi nuốt nước miếng,
“Đây là, vương phi chuẩn bị?”
“Đúng. Mẹ nói, hiếm khi kết hôn một lần, tất cả phải làm thật hoàn
mỹ.” Rhys lại búng tay một cái, lễ phục biến mất, “Không cần lo lắng, thân