Tống Mặc đi vào phòng, lão John đóng cửa lại, trong cửa và ngoài cửa,
lập tức trở thành hai thế giới.
Ban đầu, tùy tùng canh ngoài cửa hoàn toàn không nghe rõ bên trong
đang nói những gì, nửa tiếng sau, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng
vang lớn, tiếp theo chính là lãnh chủ cao giọng quát: "Những kẻ trộm vô sỉ
đó, luôn tới trộm lương thực của chúng ta, có thể tha thứ cho chúng sao?!"
Mấy chục âm thanh cùng tức giận gào lên: "Không thể!"
Tống Mặc: "Khoan thứ và nhân từ đều biến hết đi, chúng ta nên giành
lại tất cả những gì thuộc về chúng ta!"
Mọi người: "Giành lại!"
Tống Mặc: "Đả đảo địa tinh, đề cao chính nghĩa!"
Mọi người: "Đả đảo địa tinh, đề cao chính nghĩa!"
Tống Mặc: "Vì bánh mì!"
Mọi người phụ họa: "Vì bánh mì!"
Tống Mặc: "Vì thịt!"
Mọi người la to: "Vì thịt!"
Tống Mặc: "Cùng ta tiến hành sự nghiệp vĩ đại này đi!"
Mọi người: "Lãnh chủ vạn tuế!"
Hai tùy tùng hiếu kỳ nhìn vào khe cửa, chỉ thấy Tống Mặc đứng trên
bàn, thẳng tắp như một cây thông, giơ cao tay phải, nắm đấm siết chặt,
không ngừng múa may. Những người khác cũng giơ tay theo y, thậm chí có
người mặt đỏ bừng, hai mắt chứa lệ, giống như phát cuồng!