ĐỊA NGỤC DU KÝ - Trang 469

Thánh Hiền Đường

469

Tế Phật: Được, lần trước chúng ta đã thăm Đại Địa Ngục
Nóng Bỏng Não Nề, nay đem so với ngục này giống hệt
nhau, chỉ khác một chút là lửa cháy mạnh hơn thôi. Con
hãy theo thầy tới ngục khác.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Âm binh áp giải tội hồn đi đi
lại lại, dọc đường luôn miệng chửi mắng. Chỗ kia trông
giống như chốn pháp trường, xin hỏi ân sư đám âm binh
kia tại sao có lúc thì đầu trâu mặt ngựa, có lúc lại giống vẻ
người thường, con không rõ lí do?
Tế Phật: Âm binh tục gọi là “Hắc bạch vô thường” (đen
trắng không chừng)
, “Thất gia bát gia” (năm cha ba mẹ) hay
“Phạm vô cứu, tạ tất an” (gặp khó thoát tránh là hay). Mỗi khi
gặp đám người phạm tội, âm binh đều mặt xanh nanh vàng
nạt nộ chửi bới, thật là hãi hùng. Kẻ yếu bóng vía ắt kinh
hồn táng đởm, chân tay run rẩy giống như bị ma đuổi.
Người vô tội nếu gặp nó mà nói được câu “ta chẳng sợ” thì
không gặp trở ngại gì cả, do đó có câu “Bất tố khuy tâm sự,
tam canh sao môn tâm bất kinh” (trong lòng không có điều chi
áy náy thì canh ba dẫu có bị kêu cửa cũng chẳng kinh hãi)
. Kẻ
phạm tội ở dương gian gặp cảnh sát thì giống như gặp quỷ
sứ sợ đến vãi phân té đái, cảnh sát có còng, có súng ; quỷ
vô thường cũng có khí giới bằng sắt, bằng thép. Người yên
phận giữ mình thấy họ trái lại tâm an trí vững, gặp cảnh sát
có cảm giác được che chở một cách thân mật, ngược lại, kẻ
bị truy nã gặp họ như gặp sát tinh, chạy trốn là hay hơn cả.
Cho nên người thiện chẳng sợ âm binh, kẻ ác thấy nó lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.