ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 107

sỹ Văn sau cặp kính tỏ ra rất kinh ngạc, vì nửa năm trước chính ông đã tiễn
Xuân Vũ ra viện; ông có ấn tượng rất sâu về việc Xuân Vũ đã bình phục
một cách lạ lùng. Ông trò chuyện với cô một lúc, thực ra là ông cũng muốn
khéo léo quan sát trạng thái tinh thần của cô. Nhưng mọi biểu hiện của cô
đều rất bình thường, ổn định, bác sỹ Văn không phải nghi ngờ bất cứ điều
gì nữa.

Sau đó Xuân Vũ đã được thấy Văn Nhã.

Một căn phòng rất đủ ánh sáng tự nhiên trong ngày đông này, Văn Nhã
còm nhom đang ngồi co rúm trên giường trông chẳng khác gì một con khỉ.
Xuân Vũ khẽ gọi tên, nhưng Văn Nhã phản ứng rất chậm, hồi lâu mới
ngẩng đầu lên, cặp mắt vô hồn nhìn Xuân Vũ như nhìn một người xa lạ.

“Cậu có nhận ra mình không?” Xuân Vũ nhìn thẳng vào mắt Văn Nhã, hỏi.
Cô cũng thầm nhắc nhở mình không được liên tưởng đến chuyện ngày
trước của bản thân.
Mái tóc của Văn Nhã được chải rất gọn gàng, khuôn mặt cũng rất sạch sẽ,
nhưng cô chỉ lắc đầu: “Cô là ai?”
Bạn ấy đã quên ư? Đôi môi Xuân Vũ run run, cô nghẹn ngào không nói nên
lời.
Văn Nhã bỗng ngoảnh nhìn sang bức tường, lúc này Xuân Vũ mới nhìn ra,
có rất nhiều chữ viết chi chít trên bức tường trắng tinh. Cô bước vòng sang
nhìn thấy có vài chục dòng chỉ viết lặp lại duy nhất một từ tiếng Anh:
MARZORINI.

Xuân Vũ không hiểu nghĩa của từ này. Chúng được viết kín đặc một mảng
tường bằng bút bi xanh. Cô vội hỏi Văn Nhã: “Cậu viết những chữ này lên
tường à?”
Văn Nhã gật đầu.
“Những chữ này nghĩa là gì?”
“Là ông ta đấy!”. Văn Nhã nói với giọng đượm vẻ bí hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.