ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 110

gặp một sự trùng hợp như thế bao giờ!”. Hình như bác sỹ Văn đang hồi
tưởng về cô, ông chần chừ giây lát rồi nói: “Xuân Vũ là một trường hợp kỳ
lạ, rất giống Văn Nhã hiện nay, thật khó mà giải thích được.”
“Lẽ nào đúng là tại địa ngục?”
“Anh nói gì thế?”
Diệp Tiêu nhận ra mình lỡ lời, anh vội lắc đầu: “Không có gì.”
“Triệu chứng của tâm thần phân liệt chủ yếu là những trắc trở về tư duy,
tình cảm, ý chí, hoặc stress... Nhưng hay gặp nhất là chứng hoang tưởng -
cô Văn Nhã mắc chứng hoang tưởng rất nặng, cứ luôn miệng nói là có một
con khỉ, chứng tỏ bộ não cô ấy có ấn tượng mạnh và khiếp hãi đối với loài
khỉ.”
“Tại sao cô ấy lại hoang tưởng như thế?”
“Tôi sẽ nghiên cứu về điều này, tôi đang thấy rất hứng thú với ca này. Sẽ
điều tra thêm ở các tài liệu y khoa nước ngoài, biết đâu họ đã có ghi chép
về phương diện này...”
Bác sỹ Văn đã từng sang Mỹ du học mấy năm, Diệp Tiêu luôn rất tín nhiệm
ông.
Ra khỏi bệnh viên, Diệp Tiêu nhớ đến cái câu hỏi Văn Nhã nói ra, đến lúc
này anh đã tin chắc, Thanh U, Tố Lan rồi đến Văn Nhã - cả ba đều vì
chuyện “địa ngục” mà xảy ra bất hạnh.
Vậy thì địa ngục là ở đâu?
Buổi chiều, phòng ký túc xá nữ sinh.

Xuân Vũ ngồi trước tờ giấy trắng đặt trên bàn, trên giấy có hàng chữ:
MARZORINI.

Văn Nhã đã viết hàng chữ này trên tường căn buồng bệnh. Lúc đó nhìn
mảng tường chi chít những chữ này, Xuân Vũ thấy rùng mình. Trực giác
mà cô gái thường có đã mách bảo Xuân Vũ: hàng chữ cái tiếng Anh này
nhất định ẩn chứa một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Cô đã tra vài cuốn từ điển, trong tiếng Anh không có từ nào na ná như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.