ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 111

MARZORINI. Có lẽ không phải tiếng Anh, mà là một thứ tiếng Châu Âu
nào đó? Nhưng Văn Nhã không học ngoại ngữ nào khác, thì sao có thể viết
ra cái từ này? Phải chăng đây là một tên người hoặc địa danh nào đó?

Đúng, khả năng này khá lớn. Xuân Vũ đọc lại MARZORINI theo kiểu
tiếng Anh, kể cũng tạm ổn. Chia theo âm tiết để đọc, nó sẽ là “Mar-zo-zi-
ni”.

Đọc chầm chậm bốn âm tiết này, cô nhớ đến một cái tên người - Mazolini.
Âm đọc “MARZORINI” - tức là Mazolini chứ gì?
Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, nên coi MARZORINI là cách
phiên âm của Mazolini bằng tiếng Anh hay tiếng Ý chẳng hạn?
Cô vui vẻ ngẩng phắt lên, cứ như đầu óc vừa được sáng ra! Mazolini có
phải là MARZORINI hay không, có lẽ Cao Huyền có thể trả lời.
Phải! Bây giờ đi tìm anh ấy để hỏi rõ điều này. Cô lập tức thay áo rồi chạy
ra khỏi phòng.

Nửa giờ sau, Xuân Vũ đã đến Khoa Mỹ thuật.

Cô vẫn nhớ lối đi lần trước, và tìm đến phòng vẽ của Cao Huyền ở trên gác,
nhưng không thấy ai. Cô hỏi thăm, mới biết Cao Huyền đang dạy học ở
tầng ba. Nhưng hôm nay là thứ bảy kia mà? Cô ngờ ngợ, rồi chạy lên tầng
ba.

Tầng ba là một phòng học rất lớn, cô nhẹ nhàng đẩy cửa. Các sinh viên
đang ngồi kín bên trong, khiến Xuân Vũ rất ngượng nghịu. Vài chục đôi
mắt nhìn về phía cô, ngạc nhiên không rõ cô ở đâu lò dò vào. Cao Huyền
đứng trên bục giảng nhận ra cô, anh mỉm cười.

Xuân Vũ chọn một chỗ ở dãy cuối cùng, ngồi xuống. Các nữ sinh đều chăm
chú nhìn thầy Cao Huyền bằng con mắt kính nể, cô đành làm ra vẻ cũng
lắng nghe bài giảng. Cao Huyền mặc chiếc áo gió màu đen, đĩnh đạc tự tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.