ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 173

mắt rất hút hồn.

Xuân Vũ bỗng đưa tay sờ mặt mình và lùi lại mấy bước. Cô đã nhận ra
thiếu nữ trong ảnh, tuy chưa từng quen nhưng cô đã biết tên - đó là Uẩn
Hàm.

Không phải là bức ảnh cô đã nhìn thấy trong hồ sơ của nhà trường, nhưng
rõ ràng vẫn chỉ là một người, khuôn mặt và đôi mắt này cô không thể
nhầm. Nhưng tại sao ảnh của Uẩn Hàm lại đặt trên bàn Nghiêm Minh
Lượng?

Minh Lượng lập tức cầm bức ảnh lên, khẽ nói: "Cô cảm thấy cô ấy rất
giống mình, phải không?"
"Không những giống tôi mà còn rất giống một người khác, tên là Uẩn Hàm
- cách đây 8 năm là hoa khôi của khoa Mỹ thuật trường tôi. Anh quen cô ấy
phải không?"
Lần này đến lượt Minh Lượng phải lùi lại, anh nhích nhích miệng nghĩ
ngợi, rồi nói: "Cô đã biết Uẩn Hàm, thì tôi công nhận vậy, hồi tôi học đại
học, cô ấy là bạn gái của tôi."
"Uẩn Hàm là bạn gái của anh?" Xuân Vũ thật không dám tưởng tượng 8
năm về trước Nghiêm Minh Lượng hình dáng ra sao? Khó mà nhận ra anh
ta có gì hấp dẫn khiến cho hoa khôi khoa Mỹ thuật phải ngả vào lòng anh?
"Không tin thì cứ đi mà hỏi người ta!" Minh Lượng bước đến bên cửa kính
thấp đến tận sàn, quay lưng về phía Xuân Vũ, cúi đầu trầm ngâm. "Kể từ
ngày Uẩn Hàm mất, bức ảnh này luôn kề bên tôi, dù tôi đau khổ đến mấy,
tôi luôn biết cô ấy vẫn ở bên tôi."
Xuân Vũ hiểu rằng mình đã đụng đến những sợi thần kinh yếu nhất trong
anh, cô vội nói: "Xin lỗi giám đốc Lượng, lẽ ra tôi không nên hỏi nhiều."
"Hôm nay quá muộn rồi, cô nên về đi!"
Xuân Vũ gật đầu, bước ra. Cô nhanh chóng rời khỏi công ty.
Văn phòng chỉ còn lại một mình Minh Lượng, anh run run tắt hết các ngọn
đèn để cho bóng tối phủ vây quanh anh. Ngoài kia, chỉ cách có tấm kính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.