ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 235

Cô bỗng nhớ ra cái đêm mà hoa dạ lan hương nở rộ, bố dượng của cô suốt
đêm không về. Ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng, và kể từ đó
không thấy tăm hơi ông ta đâu nữa. Hai mẹ con Xuân Vũ lại trở về cuộc
sống yên ổn, người đàn ông ấy cũng không về quấy rối họ nữa.

Năm cô thi đỗ đại học, mẹ cô không may mắc bệnh ung thư, vào những
ngày cuối cùng của cuộc đời, bà cho Xuân Vũ biết ông ấy không mất tích,
mà là đã đi với tình nhân, họ rủ rê nhau đi Quảng Đông rồi đi định cư ở
nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa. Ít lâu sau, mẹ cô qua đời.
Đúng thế, cô không giết ông bố dượng, chính ông ta tự bỏ đi.

Cái buổi tối giết người ấy, chỉ là Xuân Vũ hoang tưởng ra mà thôi.

Bây giờ cô đã chiến thắng được sự hoang tưởng ấy.

Cô thở ra 1 hơi thật dài, ác mộng từ bao năm qua có thể kết thúc rồi đây.

Vậy thì, những chuyện ở địa ngục cô gặp bố đã qua đời nhiều năm, gặp bố
dượng... thảy đều là ảo giác và hoang tưởng, chắc đều do trò chơi địa ngục
tạo nên.

Cô lại mở to mắt nhìn Cao Huyền, nói: "Cảm ơn anh đã giúp em nhớ lại
được mọi sự thật!"
"Trí nhớ của em vốn rất bình thường, chỉ vì sợ hãi nên sinh ra hoang tưởng
đó thôi!"
"Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Đến giờ em đã ngủ một mạch hơn 10 tiếng đồng hồ, lúc này đang là buổi
chiều. Em rất đói bụng, đúng không? Anh sẽ đi mua vài món ăn, cứ chờ
anh!" Anh vỗ vai cô, rồi bước ra khỏi phòng.
Xuân Vũ nhẹ nhàng nằm xuống nhưng rồi cô lại ngồi dậy. Người vẫn thấy
rét nhưng cô cứ kéo tấm rèm cửa sổ ra, tuyết trắng xóa hắt ánh sáng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.