chỉ là suy đoán của một mình ta thôi, nếu Ngũ Hoàng tử lo lắng cho hành
trình của chúng ta, có thể muốn vào xác định xem chúng ta có bình an
không."
Nghe vậy, bước chân Xích Ngữ dừng lại, vẻ mặt hơi do dự, đương
nhiên không chắc chắn, cũng không mong muốn Thế tử phi gặp bất cứ
nguy hiểm nào, nhưng lại sợ nếu thật sự là người của Ngũ Hoàng tử ngoài
cửa thành, bọn họ đóng cửa không ra, khó tránh khỏi khiến Ngũ Hoàng tử
hoài nghi, nếu truyền ra ngoài khó tránh khỏi bị người đời nghi hoặc, từ đó
ảnh hưởng đến Thế tử, cân nhắc thiệt hơn, Xích Ngữ vô cùng khó xử.
"Ngươi không thể điều quân đến chỗ Kiều Thuận âm thầm giám thị
bọn họ sao? Vừa nãy thị vệ cũng nói, không có quá nhiều nhân mã, sẽ
không khó đối phó, cẩn thận hơn một chút chắc chắn sẽ không sao." Xích
Ngữ nghĩ đến, Vân Lãnh Ca đương nhiên cũng nghĩ đến, Thái tử và Tam
Hoàng tử đền tội, Ngũ Hoàng tử trở thành Thái tử là chuyện thuận nước
đẩy thuyền, dù A Diệp có quân công hiển hách, nhưng gánh vác với Đế
Vương thì khó tránh khỏi có chỗ sai, ngộ nhỡ vì bản thân nhất thời lo ngại
mà hiểu lầm Ngũ Hoàng tử, từ đó dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người, vậy
thì không ổn.
Người đến cầm lệnh bài, thủ dụ của Ngũ Hoàng tử, đại biểu cho Ngũ
Hoàng tử, bọn họ không thể không mở cửa thành này, chuyện cho đến giờ,
chỉ có thể chú ý cảnh giác, tùy cơ ứng biến.
Xích Ngữ thở dài trong lòng, chắp tay hành lễ với Vân Lãnh Ca rồi ra
ngoài.
Ngâm Thư giúp Vân Lãnh Ca băng bó vết thương xong, sau đó nói với
Ngâm Cầm đang lo lắng cuống cuồng về những việc cần chú ý, tránh cho
nàng ấy không cẩn thận làm vết nghiêm trọng hơn.