“Không ngại, Tam Di nương tới khi nào đến Lãnh Ca cũng đều cảm tạ,
Ngâm Cầm, sao Tam Di nương và Tứ muội muội đến lâu như vậy còn chưa
có châm trà, nhanh đi lấy trà tốt đến đây.”
Ngâm Cầm đang suy nghĩ không biết tiểu thư sẽ trả lời Tam Di nương
như thế nào, nghe vậy có chút không hiểu, đáp một tiếng liền đi chuẩn bị
trà bánh, Vận nhi cũng đi theo ra ngoài hỗ trợ.
Tam Di nương và Vân Thu Ca lúc này có chút tò mò không biết trong
lòng Vân Lãnh Ca nghĩ gì, Tam Di nương cau mày hỏi, “Nhị tiểu thư,
chuyện này...”
Vân Lãnh Ca thản nhiên cười, không nói chuyện. Thấy Vận nhi và
Ngâm Cầm bưng trà đến, nhìn hai người theo thứ tự đem trà đặt ở trước
mặt Tam Di nương và Vân Thu Ca, nàng mới mở miệng, ánh mắt nhìn sâu
vào hai người hôm nay đến thăm hỏi, “Tam Di nương và Tứ muội muội
nếm thử trà trong viện của ta, tuy không phải là cực phẩm, có chút bần hàn,
nhưng bản thân ta uống lại cảm thấy thích hợp với mình, mà hiện tại còn
uống thành quen, ta cũng không nghĩ muốn thay đổi uống trà khác, dù sao
muốn thay đổi một thói quen cũng không phải là chuyện một sớm một
chiều, miễn là không có ai buộc ta thử loại trà khác, ta cũng cảm thấy trà
hiện tại rất tốt, Tam Di nương và Tứ muội muội có hiểu được ý của ta
không?” Mắt Vân Lãnh Ca giống như nước mùa thu, con ngươi càng lộ vẻ
sáng ngời giống như ngọc đen, nhưng cũng sâu không thấy đáy.
Tam Di nương và Vân Thu Ca hiểu rõ hàm ý trong đó, ý tứ của Vân
Lãnh Ca là cuộc sống hiện tại của nàng rất tốt, miễn là không có người nào
phạm đến ranh giới của nàng, nàng cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hai người có chút ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, Tam Di
nương có chút không cam lòng mở miệng khuyên: “Nhị tiểu thư cần gì phải
như vậy, chúng ta có thể đổi một loại trà uống ngon hơn, mình uống dễ chịu
hơn một chút.” Những năm này cuộc sống nàng một mực đều bị Nhị Di