"Đại tỷ, Vân Lãnh Ca thực sự thông tuệ." Hạ Yên Nhi đưa tay gọi nha
hoàn vẫn giữ ngoài cửa vào nhã gian, lại tự mình động thủ khóa cửa cẩn
thận, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Điều này đương nhiên là ta biết, ngươi xem bộ dáng Vân Lãnh Ca
bây giờ nào phải kẻ ngu.” Lãng phí khuôn mặt tươi cười hồi lâu mà chỉ
nhận được một câu không nhẹ không nặng, Hạ Ngữ Nhi bất mãn, không
nhịn được nói.
"Chỉ sợ bây giờ nhãn giới Vân Nhị tiểu thư cao hơn, đến Âu Dương
Thế tử nàng ta cũng không đặt vào mắt.” Dĩ nhiên Hạ Yên Nhi biết suy
nghĩ trong nội tâm Hạ Ngữ Nhi, không hề do dự nói ra suy đoán trong lòng,
khuôn mặt không còn tươi cười nữa, trở nên âm trầm, chậm rãi ngồi xuống,
khóe miệng chứa nhàn nhạt châm chọc, nói.
Mặc dù vừa mới bước vào, đầu óc nàng có chút trì trệ, nhưng tâm tư
nàng một khắc không rời khỏi người Mộ Dung Diệp, tất nhiên không bỏ
qua được cái nhìn tùy ý đảo qua kia của hắn, hơi lưu lại trên người Vân
Lãnh Ca, ánh mắt đầy hứng thú, mặc dù nhanh đến nỗi không bắt được,
nhưng nàng tin tưởng điều đó đã xảy ra.
"Ngươi có ý tứ gì?" Đáp án miêu tả sinh động, Hạ Ngữ nhi nhưng có
chút không tin, kinh ngạc nói, "Làm sao có thể, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca coi
trọng Mộ Dung Thế tử?"
Trong mắt nàng, Kinh Thành tài tuấn ngoài Mộ Dung Diệp không có
người nào có thể so sánh với Âu Dương Phong, Vân Lãnh Ca bị Âu Dương
Thế tử chán ghét vứt bỏ, nữ tử như vậy lại muốn vượt qua nàng, quay đầu
trèo lên gốc cây cao Mộ Dung Diệp, nàng quả thực vạn vạn không tiếp thụ
nổi.
"Nàng ta dựa vào cái gì? Bằng khuôn mặt có thể so sánh với kỹ nữ
thanh lâu ư?” Đáy mắt Hạ Ngữ Nhi lóe lên tia âm độc, ngoài miệng càng