người đi đến sân của các vị tiểu thư tra xét một chút, sẽ biết lời tiểu tăng
nói đều là lời tâm huyết."
Tâm tư Lão phu nhân dao động bất định, ánh mắt lần lượt nhìn mọi
người trong phòng, nửa ngày, truy cứu là an nguy của bản thân đã chiến
thắng chút hoài nghi đáy lòng, "Vân ma ma, đi tra xét trong phòng bốn vị
tiểu thư, cẩn thận một chút, nhìn xem có vật nào dùng làm tà thuật như đại
sư nói hay không."
Vân ma ma lĩnh mệnh lui xuống.
Vân Lãnh Ca hứng thú ngẩng cao đầu nhìnmàn kịch vui này, nghe vị
Tuệ Vân này không thể chờ đợi được muốn quăng tên yêu nghiệt lên cho
mình, đột nhiên cười một tiếng, tươi cười trong nháy mắt này sáng lạn như
đóa hoa mùa xuân vừa mới mở, nắng chíu khiến cho không ai có thể nhìn
thẳng, Tuệ Vân sắc tâm không thay đổi, nhìn chằm chằm nữ nhân động
lòng người cười một tiếng, hô hấp cứng lại, tâm cũng nhảy lên, tạm dừng
vài giây.
Bỗng nhiên nghe trong sân truyền đến một tiếng tiếng mèo kêu nho
nhỏ, độ cong khóe môi Vân Lãnh Ca càng rộng.
“Đại sư, tiên hoàng ngự tứ Phổ Thế tự là đệ nhất quốc tự, ngài biết rõ
điều này nghĩa là gì không?" Con mắt Vân Lãnh Ca lóe sáng kinh người,
thản nhiên nói.
Tuệ Vân hoàn hồn, có chút không hiểu ý trong lời nói của nhị tiểu thư
này là có ý gì, nhưng lệnh lão phu nhân đã phát ra, không thể nào thu hồi,
đợi tí nữa vật chứng được trình lên, nàng sẽ bị nhận định là yêu nghiệt,
mình cũng xem như công đức viên mãn rồi, tràn ngập kiêu ngạo nói,
"Đương nhiên là tiên hoàng ân điển với bổn tự, càng lộ rõ coi trọng của
ngài."