Tâm tình Vân Lãnh Ca khẽ động, hôm nay thật sự là hai bên đều
không phải người, những lời lừa đối này, chỉ cần cố tình là nàng có thể bị
khởi tội.
“Thần nữ khấu tạ đại ân của Thái hậu nương nương, đại ân của bệ hạ,
thần nữ cáo lui.” Vân Lãnh Ca lại dập đầu, đứng dậy cúi đầu chậm rãi lui ra
ngoài.
“Hình như mẫu hậu có chút mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi, nhi tử cũng
xin cáo lui.” Hoàng đế thấy bóng dáng Vân Lãnh Ca biến mất, dời mắt đến
khuôn mặt tức giận của Thái hậu, mỉm cười nói.
“Hoàng đế đi thong thả.” Thái hậu gật đầu, có lệ nói.
Thấy Hoàng đế và cung nhân bên người hắn rời đi, thân mình Thái
hậu mềm nhũng, giống như mất hết sức lực, thân thể mệt mỏi tùy ý dựa vào
trên ghế, mặt tái xanh, không nói một câu.
“Ngoại tổ mẫu tức giận?” Đột nhiên trong điện vang lên một giọng
nam nhân thuần hậu, vừa dứt lời, rèm cửa bị vén lên, Mộ Dung Diệp một
thân hoa bào màu tím dạt dào ý cười đi đến, đang phất phất tay với cung
nhân hầu hạ bên trong điện.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Mộ Dung Diệp và Thái hậu, một
người khóe miệng cong cong, vô cùng tuấn mỹ. Một người lửa giận thiêu
đốt, vô cùng tức giận.
“Diệp nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải người thật sự thích nam nhân
không?” Thái hậu ngồi thẳng lưng, con ngươi nén tức giận nhìn về phía Mộ
Dung Diệp đang đi tới, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
“Ngoại tổ mẫu, chẳng lẽ người lại tin những lời ta để Vân Lãnh Ca nói
là thật? Ngoại nhân tin tưởng chẳng có gì lạ, người là ngoại tổ mẫu của ta,
ngoại tôn có ham mê đoạn tụ hay không, người còn chưa hiểu rõ?” Mộ