ĐÍCH NỮ NHỊ TIỂU THƯ - Trang 565

Đi vào lương đình, sắc mặt Hạ Hạo Nhiên cùng Âu Dương Phong

bình tĩnh nói cười với nhau.

Sau khi Vân Lãnh Ca trang trọng hành lễ, đặt giấy Tuyên Thành lên

bàn đá trống trong lương đình, đôi mắt đen bóng xoay chuyển, lộ ra một cỗ
giảo hoạt, khom lưng xuống, bút vẽ trong tay chuyển động lưu loát sinh
động như nước chảy mây trôi.

Bầu trời xanh sáng sủa, ánh nắng đầu xuân chiếu rọi trên người Vân

Lãnh Ca, tô thêm một tầng ánh sáng vàng nhạt, hòa cùng bộ y phục màu
trắng, vốn là trang phục mộc mạc cũng trở nên sáng màu đẹp mắt, càng tôn
lên làn da tuyết trắng, tròng mắt đen thâm thúy của nàng.

Một trận gió nhẹ thổi qua, làn váy khẽ tung bay, phiêu dật uyển

chuyển, như tiên tử hồng trần, lúc nào cũng có thể lướt gió mà đi, tựa như
ảo mộng, khiến ánh mắt mọi người trong đình đều ngây dại, giống như chỉ
cần một cái chớp mắt, nàng liền có thể biến mất không thấy nữa.

Thu bút, Vân Lãnh Ca mỉm cười cầm bức họa còn chưa khô mực, bức

họa từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.

“Đây là Vân tứ tiểu thư sao?” Đáy mắt Thượng Quan Thanh không

khỏi khiếp sợ còn có một tia không thấy rõ được.

Vốn là Vân Thu Ca vô cùng tức giận khi thấy dáng vẻ vẽ tranh tao nhã

của Vân Lãnh Ca, nhưng lúc nhìn thấy một mỹ nhân dịu dàng trong bức
họa, giống hệt như y phục và trang sức của bản thân ngày hôm nay, tươi
cười xinh đẹp, mắt đẹp sáng ngời, thể hiện tất cả thần thái của nàng ta dưới
ngòi bút, biến tĩnh thành động, biến duyên dáng thành quyến rũ, nhưng so
với bản thân thật sự còn xinh đẹp hơn ba phần.

“Nhị tỷ tỷ, bức tranh thật sự rất đẹp.” Đôi mắt Vân Thu Ca si ngốc

nhìn mỹ nhân trong tranh, chốc lát ghen tị đều hóa thành hư không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.