“Chỉ là một chút ngoại thương thôi, ngược lại hành động của Thế tử
làm tiểu nữ kinh sợ.” Vân Lãnh Ca lui về phía sau một chút, vô cùng oán
niệm nói.
“Bản Thế tử làm chuyện gì để nàng giật mình?” Ánh mắt Mộ Dung
Diệp lóe lên, cố ý hỏi.
“Tiểu nữ nghe nha đầu nói, Thế tử tự mình ôm tiểu nữ trở về phủ?”
Vân Lãnh Ca không quanh co, nói thẳng.
“A, thì ra là chuyện này.” Mộ Dung Diệp như bừng tỉnh hiểu ra sự
việc, sau đó đáy mắt xẹt qua ý cười: “Không sao, bản Thế tử sẽ chịu trách
nhiệm, lúc nàng hôn mê, bản Thế tử đã bẩm với hoàng thượng, thánh chỉ tứ
hôn vài hôm nữa sẽ ban xuống.”
Dứt lời, Vân Lãnh Ca không thể tưởng tượng nổi nhìn Mộ Dung Diệp
trước mặt đang cười tủm tỉm, cả người run lên, run rẩy nâng cánh tay trái
không bị thương lên, chỉ vào mũi của hắn nói: “Ngươi.... Ngươi... Nói cái
gì? Tứ hôn? Ông trời ơi?” Nói xong, mí mắt trợn lên, rất muốn ngất đi.
Mặt mày Mộ Dung Diệp cong cong, thuận tay bắt lấy cơ thể mềm mại
của Vân Lãnh Ca, cẩn thận tránh tay phải đang bị thương của nàng, ôm
nàng vào lòng, khuôn măt tinh xảo như tranh vẽ tràn đầy nụ cười, khẽ cúi
đầu thổi nhẹ bên tai trắng nõn của nàng, trêu tức nói: “Ca nhi không kìm
được mà vui mừng đến như vậy sao? Bản Thế tử nên sớm nói ra mới phải.”
Ca nhi? Vân Lãnh Ca cảm giác bên hông căng thẳng, cả người bị Mộ
Dung Diệp cứng rắn ôm trong lồng ngực ấm áp, hơi thở nam tử trong nháy
mắt bao quanh Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca không giãy giụa, trước mắt
nàng choáng váng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ có chút rối
loạn, ngước mắt nhìn dung mạo bạch ngọc của hắn, mặc dù giữa hai lông
mày có ý trêu đùa, nhưng không khó nhìn ra cũng có chút nghiêm túc.