của ông ngoại hôm đó mình rời đi giữa chừng, trong lòng không khỏi có
chút áy náy: “Thân thể ông ngoại tốt chứ, vài ngày nay trong phủ luôn có
người đến bái phỏng, nên không có thời gian đi thăm ông ngoại.”
“Tổ phụ lo lắng cho biểu tỷ nhiều lắm, hôm đó biểu tỷ ngất xỉu, Mộ
Dung thế tử lại không chú ý lễ nghi công khai ôm biểu tỷ trở về phủ, ai
cũng khuyên không được.” Trong mắt Lâm Thư Hàn hiện ra vẻ hài hước,
trêu đùa nói: “Ai có thể ngờ Thế tử rời đi chưa đến hai canh giờ, lập tức xin
được Thánh chỉ ban hôn, Thế tử sai người truyền tin tức về phủ nhưng
muội còn cảm thấy không thể tin được đây.”
“Chúng ta đi vào trong nói tiếp.” Vân Lãnh Ca không hề cho Lâm Thư
Hàn cơ hội nhạo báng mình, kéo tay nàng bước vào cửa chính phủ Tướng
quân.
Lâm Thư Hàn mở miệng, vừa muốn nói gì, thì thấy đã bước vào trong
phủ, chỉ đành phải ngậm miệng.
Phủ Tướng quân cho người ta cảm giác nặng nề, dù sao Hạ tướng
quân tiền nhiệm chính là một trọng thần của Hoàng đế, phủ Tướng quân có
lịch sử lâu đời, cộng thêm võ tướng nghiêm trang, không khí trong phủ khó
tránh khỏi đè nén nghiêm nghị, nha hoàn dẫn đường đã sớm ở sau cửa chờ
các vị tiểu thư đến, thấy Vân Lãnh Ca và Lâm Thư Hàn cùng nhau vào phủ,
lập tức ân cần dẫn họ đi đến hoa viên.
Vì hôm nay là thưởng hoa yến, cho nên đều ở trong hoa viên phủ
Tướng quân du ngoạn thưởng thức, vì nam nữ cấm kỵ, hơn nữa với khí
phách của phủ Tướng quân, nên Hạ Yên Nhi chỉ mời dòng chính nữ tam
phẩm trở lên trong kinh thành đến dự tiệc.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca lướt xung quanh, quan sát hậu hoa viên muôn
hồng nghìn tía, các loại kỳ hoa dị thảo đếm không xuể, hoa xa cúc vàng