ngày ngày hắn có công vụ vội vàng vào triều, còn bản thân âm thầm tốn
chút công phu cố gắng học tập với Vận Nhi, cũng xem như có chút thành
tựu, một hà bao nho nhỏ hẳn không thành vấn đề.
Ranh mãnh trong mắt Ngâm Cầm càng phát ra dày đặc, mắt híp lại
thành một kẽ hở, giây lát, thấy Vân Lãnh Ca lườm nàng, mới khẽ cười cáo
lui!
Giờ hợi canh ba, Vân Lãnh Ca nằm trên giường đọc sách chờ Mộ
Dung Diệp.
"Ca nhi, ta đã trở về!" Người chưa đến, âm thanh Mộ Dung Diệp đã
truyền vào nội thất.
"Ừm, dùng cơm chưa?" Vân Lãnh Ca đặt sách một bên, ngước mắt
nhìn Mộ Dung Diệp đã đẩy cửa vào, trong không khí còn xen lẫn mùi rượu
nồng nặc, Vân Lãnh Ca ghét bỏ nhăn mũi, lấy tay vẫy vẫy gió ở chóp mũi,
khiến không khí lưu động càng nhanh hơn: "Uống rượu gì vậy, thật khó
ngửi! Nhanh đi tắm đi!"
"Dạ, nương tử!" Khóe môi Mộ Dung Diệp nhếch lên, hai mắt mông
lung, gương mặt phong hoa tuyệt đại càng thêm hấp dẫn đoạt hồn.
"Nhanh lên!" Vân Lãnh Ca bị hắn nhìn như thế, có chút không chịu
nổi, vội vàng phất tay, để hắn vội vàng tắm cho tỉnh táo lại.
Mộ Dung Diệp thấp giọng cười, giọng nhỏ nhẹ cực kỳ dễ nghe, hình
như đoán được Vân Lãnh Ca đang suy nghĩ gì, mắt phượng say lòng người
sáng rỡ chớp chớp với nàng, muốn tiến lên hôn, nhưng thoáng nghĩ mùi
rượu trên người nồng nặc, chỉ đành phải phân phó người chuẩn bị nước
tắm, đến phòng tắm tắm rửa.
Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Diệp mặc tẩm y màu trắng đi vào nội
thất, đi đến trước giường, không nói hai lời lập tức cúi người mạnh mẽ hôn