ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1136

Minh Trạm chẳng biết xấu hổ mà còn hưởng ứng, “Như vậy rất hay,

chẳng qua ta không có thời gian, hay là thuê hai tên tú tài ngoài phố, ta sẽ
đại khái nói ra nội dung cho bọn họ, bảo bọn họ thay ta chấp bút.”

“Ngươi viết mau đi rồi còn ngủ sớm.” Phượng Cảnh Nam thúc giục.

“Ta biết rồi.”

Minh Trạm đành phải kết thúc, cắn cắn cán bút rồi nói, “Phần cuối cùng

có nên đặt một câu thơ hay không nhỉ?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Không ngờ Phượng Cảnh Nam lại hưởng ứng,

“Ngươi cùng các vị đại nhân niệm thơ không ít, viết một câu cho ta xem
thử.”

“Đánh chết lão hổ chỉ là thứ yếu, mấu chốt là thể hiện được sự trấn tĩnh,

sự dũng cảm, tinh thần coi thường cái chết của ta.” Minh Trạm nhìn khuôn
mặt vặn vẹo của Phượng Cảnh Nam mà hỏi, “Phụ vương, ngài có câu thơ
nào kha khá hay không?”

Phượng Cảnh Nam không thèm bận tâm đến Minh Trạm.

Minh Trạm vung bút vừa viết vừa nói, “Phụ vương cứ thúc giục ta, đành

phải qua loa kết thúc, bao nhiêu tình cảm chưa dứt mà chưa thể tỏ bày hết
lên trang thư cùng Hoàng bá phụ, thật đáng tiếc. Cuối cùng, kẻ bất tài này
kết bằng một bài thơ: Đối mặt tử vong, ta bình thản cười to; Cung điện ma
quái, dao động giữa tiếng cười; Chính là ta, tự bạch của anh hùng đả hổ;
Hát vang khải hoàn ca, đem chiến thắng mang về.”

“Cái này mà gọi là thơ hả?” Phượng Cảnh Nam cảm thấy điểm tâm sáng

mai cũng không cần phải ăn nữa.

“Đương nhiên là thơ rồi, cái này gọi là bạch thoại.” Minh Trạm cầm lên

trang thư cuối cùng, chậm rãi thổi khô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.