thân của Phượng Cảnh Nam thì cũng tự nhận không thể nói ra những lời
này.
Với lại sau này sử sách sẽ ghi chép, năm đó tháng đó canh giờ đó, Từ
Ninh cung ban thưởng rượu, thế tử vừa chạm môi thì ngã xuống đất, lập tức
chết tươi.
Dù là trình độ học thức của Ngụy thái hậu không cao, nhưng nếu sử sách
ghi chép như vậy thì xem như tai tiếng Thiên cổ độc hậu đã chụp lên đầu
của bà ta. Đối với người chất phác như Ngụy thái hậu thì điều này thật sự là
quá mức oan uổng.
Vì vậy đối với Ngụy thái hậu mà nói thì việc Minh Trạm tỉnh lại là tin
tức không còn gì tốt hơn.
Ngụy Ninh tiến cung an ủi Ngụy thái hậu, “Cô cô cứ an tâm đi, ta đã nói
Minh Trạm rất có phúc, tuyệt đối không sao mà.”
Ngụy thái hậu than thở một hơi, “Tiểu hài tử kia nhất định vẫn nghi ngờ
ta.”
“Là cô cô nghĩ nhiều mà thôi, Minh Trạm không phải người đa nghi như
thế.” Cũng không phải Minh Trạm khoan hồng độ lượng, việc hai người
không ưa mặt nhau đã là quá rõ, Ngụy Ninh quyết không tin với chỉ số
thông minh của cô cô thì có thể độc sát Minh Trạm. Hơn nữa theo hiểu biết
của hắn đối với Ngụy thái hậu thì tuy rằng cô cô hơi bất công một chút
nhưng tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.
“Cũng không biết khi nào thì Hoàng thượng mới trở về? Trong lòng của
ta chẳng có khắc nào bình an.” Bị sứt đầu mẻ trán, Ngụy thái hậu bắt đầu
hoài niệm cuộc sống ung dung nhàn nhã khi có nhi tử ở bên cạnh, “Không
có Hoàng thượng, ta phải thay Hoàng thượng trông nhà a. Ta hỏi Minh
Trạm về tin tức của Hoàng thượng thì hắn chỉ lạnh lùng không thèm bận