hợt, nhưng cũng đã nuôi ta lớn khôn, những gì đã cho ta cũng không ít.
Hôm nay ta đã biết phụ vương đang rơi vào hiểm cảnh mà không chịu chi
viện, nếu sau này các ngươi có gặp rủi ro thì ta cũng sẽ không cứu. Một
người máu lạnh đối với chính phụ thân của mình thì người khác làm sao
dám mong đợi hắn bỗng nhiên trở nên nhiệt tình cho được?”
“Ta không hy vọng chính mình biến thành người như vậy, ta đã có địa vị
quyền thế. Các ngươi đi theo ta, có lẽ ta không thể trở thành bá chủ của vạn
thế, bất quá ta sẽ đối đãi với các ngươi như cốt nhục huynh đệ, hai tỉnh Vân
Quý cũng đã đủ cho chúng ta thi triển trí tuệ của chính mình.” Minh Trạm
nói một cách rõ ràng, Phạm Duy Phùng Trật đều có chút động lòng, trong
lúc nhất thời nói không nên lời.
Quan hệ của Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam cũng không thể nói là tốt
hay là xấu để hình dung, chỉ có thể nói là….thật kỳ dị. Hai người mỗi khi
ầm ĩ thì Minh Trạm sẽ đập bàn đập bát, hùng hùng hổ hổ, Phượng Cảnh
Nam sẽ đánh cho Minh Trạm la hét inh ỏi, không phải chỉ một hai lần.
Thỉnh thoảng thì lại hòa hợp, cùng ăn một bàn, cùng ngủ một giường,
những chuyện này cũng không phải chỉ một hai lần.
Bọn họ là tâm phúc của Minh Trạm, đương nhiên hy vọng Minh Trạm
cầm quyền càng nhanh càng tốt, nhưng nếu Minh Trạm thật sự biết rõ
Phượng Cảnh Nam đang gặp nguy hiểm mà không chịu dốc sức đi cứu thì
trong lòng của bọn họ không có suy nghĩ khác hay sao?
Hai người đều yên lặng.
Đối với Minh Trạm, hắn không cần phải nói đến chuyện phụ từ tử hiếu,
hắn vốn cùng Phượng Cảnh Nam thường xuyên nói chuyện nhao nhao, phụ
không đủ từ, tử cũng không đủ hiếu, bất quá hắn vẫn sẽ nghĩ cách cứu viện
Phượng Cảnh Nam, cũng không phải là hiếu thảo, hoặc có lẽ hắn thật sự có
cảnh giới của một thánh nhân. Chẳng qua phải lo lắng đến người giống Lê
Băng, bọn họ đều là Phượng Cảnh Nam đích thân điều đến bên người hắn,