Nếu Vĩnh Khang Công phủ chỉ cầu được Trấn Nam Vương phủ che chở
thì Minh Trạm thú khuê nữ của hắn cũng không thành vấn đề, bởi vì nói
tóm lại thì Vĩnh Khang Công cũng coi như rất đúng mực. Mà nếu Vĩnh
Khang Công phủ có suy tính khác thì Minh Trạm cũng sẽ không để người
ta đem hắn đi bán mà còn giúp người ta kiếm bạc về.
Ngụy Ninh thì lại nói với Minh Trạm, “Vĩnh Khang Công à, mấy năm
nay Vĩnh Khang Công phủ bất hiển sơn bất lộ thủy, ngay thời điểm mấu
chốt lại tỏ ra là người có nhãn lực.” Nhìn Minh Trạm một cái, hắn nói tiếp,
“Lại đây mà xem.”
Ngụy Ninh đến trước án thư, đem nghiên mực chặn lên một đầu trang
giấy, từ từ mở ra một bản vẽ lớn.
“Cái gì vậy?” Minh Trạm đạp gót hài đi qua.
“Bản đồ phân tích thế lực của đế đô.” Ngụy Ninh nói một cách nhẹ
nhàng bâng quơ, Minh Trạm nhoài cổ sang thì nhìn thấy ở giữa chính là
bốn vị hoàng tử của đế đô. Sau đó lấy bốn vị hoàng tử làm trung tâm, các
đại thần và thế gia vọng tộc của đế đô đan xen vào nhau, đồng hương, quan
hệ thông gia, cố cựu, tất cả đều dùng những dòng chữ nho nhỏ chi chít ghi
lại ở mặt trên.
Minh Trạm than lên một tiếng sợ hãi, “A Ninh, ngươi kiếm được thứ này
từ đâu vậy?” Mặc dù Trấn Nam Vương phủ của hắn đã có nhiều năm tra xét
đế đô nhưng chưa hẳn đã đầy đủ và chi tiết như Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh thản nhiên nói, “Lúc trước ta giúp Hoàng thượng chỉnh lý lại
cho nên mới nhớ kỹ, mấy năm nay có tâm lưu ý, nay vẽ lại cho ngươi,
ngươi cũng có thể tham khảo, đỡ bị rối loạn.”
Nương ơi, ôi chao, thảo nào Phượng Cảnh Kiền cứ cột chặt Ngụy Ninh ở
đế đô, không chịu phóng hắn ra ngoài.