mưu bì, mà nay đến lúc cần dùng người thì đám hải tặc lại đẩy giá lên trời,
thật sự là đáng chết! (cùng hổ mưu bì = thương lượng với hổ để xin lột da
nó)
Bất quá hiện tại cũng không phải lúc hành động theo cảm tính, Tống
Hoài hỏi Chu Chi Nguyên, “Con dấu khắc xong chưa?”
Chu Chi Nguyên lấy ra một quyển công văn mà hắn đã soạn sẵn, “Đại
nhân có thể yên tâm, lấy giả tráo thật, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Tống Hoài nhìn một chút rồi gật đầu, “Để Tống Tường đưa cho bọn họ
đi.”
“Dạ.”
“Tiên sinh.” Tống Hoài vẫn luôn có chút bất an, “Ngươi nói xem, vì sao
thái tử lại đến Tây Bắc?”
Chu Chi Nguyên hơi suy nghĩ một chút rồi mở miệng, “Theo ý của thuộc
hạ, e rằng thái tử sắp đăng cơ.”
Tống Hoài khẽ kinh ngạc, hỏi một cách khẩn thiết, “Tiên sinh hãy nói
chi tiết một chút.”
“Nay hoàng thái tử mặc dù đã được sắc lập nhưng thân phận có một chút
tế nhị.” Chu Chi Nguyên vuốt râu nói, “Thứ nhất long thể của Hoàng
thượng vẫn khỏe mạnh, thứ hai là có hai vị hoàng tôn, trong khi thái tử chỉ
là điệt tử của Hoàng thượng.”
Tống Hoài thấp giọng nói một câu, “Lúc trước có đồn đãi là long thể bất
an.”
“Đại nhân, hãy nghĩ đến Trấn Nam Vương phủ hùng cứ Tây Nam hai
trăm năm, ngay cả Túc Tông hoàng đế lúc trước vì muốn động hắn nên mới