Bên cạnh không có bất kỳ thị nữ nào, Dương Trạc gắp cho Minh Kỳ một
miếng cá hấp, “Nếm thử xem.”
Minh Kỳ cầm lấy đôi đũa, liếc mắt nhìn Dương Trạc một cái, “Ngươi
càng ngày càng to gan, dám kéo tay ta. Có phải được ai chỉ điểm hay
không?” Trước kia giống như một tiểu ngốc, vì sao bây giờ lại đột nhiên
sáng dạ như vậy?
Dương Trạc là kẻ không biết nói dối, bèn khai thật với Minh Kỳ, “Là
Phạm Duy mang cho ta thư của tứ đệ, ngày thường ta trầm mê trong y
thuật, trong lòng muốn đối xử tốt với Quận chúa nhưng lại không biết nên
làm gì bây giờ? Tứ đệ tuổi không lớn nhưng lại hiểu biết không ít, ta được
hắn chỉ giáo cho rất nhiều.”
Minh Kỳ gắp miếng cá rồi đưa vào miệng, “Tiểu tử Phạm Duy kia chẳng
tốt gì cả, ngươi đừng bận tâm đến hắn. Còn lời của Minh Trạm thì ngươi
chỉ cần tin một nửa là đủ.”
“Ta cảm thấy những lời tứ đệ nói đều rất có đạo lý.”
“Thư đâu, cho ta nhìn thử xem.”
Dương Trạc lại lén lút sờ tay Minh Kỳ một chút, trên mặt tiếp tục đỏ
bừng, may mắn trong phòng đèn đuốc âm u nên nhìn không ra. Dương Trạc
âm thầm vui mừng, nói, “Đều là chuyện giữa nam nhân với nhau, Quận
chúa không nên đọc.”
“Được rồi, không cần đọc thì ta cũng đoán được hắn viết cái gì cho
ngươi.” Minh Kỳ nhếch khóe môi, hỏi, “Loại ăn tối trong không gian âm u
để lợi dụng như vậy chắc chắn là hắn dạy cho ngươi, đúng không?” Minh
Kỳ nắm ngược lại tay của Dương Trạc, đôi mắt tinh anh nhìn về phía
Dương Trạc, cười nói, “Sớm muộn gì cũng sẽ làm phu thê, không cần lén
lút như vậy, hào phóng một chút cũng không sao! Minh Trạm thật là, dạy