ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 331

thương mà còn tự rạch mặt mình làm cho Minh Phỉ chịu tội oan. Ta đã
thỉnh nhũ mẫu cho Minh Phỉ để nàng học lại quy củ. Ta nghĩ đối với Minh
Phỉ mà nói thì lần này giáo huấn như vậy là đủ rồi. Ngươi có đồng ý với
cách xử trí của ta hay không?” Phượng Cảnh Nam bình tĩnh hỏi.

Minh Trạm viết nói, “Ta có đồng ý hay không đều không thể thay đổi

quyết định của phụ thân, vấn đề này không cần hỏi ta. Nếu phụ thân đang
hỏi ta là ngài có công bằng hay không thì thỉnh ngài trước tiên nhìn xem
ngài đối xử với ta có công bằng hay không? Chúng ta hoàn toàn không cần
phải lãng phí thời gian, phụ thân cứ nói thẳng ra một câu cuối cùng đi.”

“Ngươi bất mãn đối với ta.” Câu này chỉ là trần thuật một cách bình thản,

nhưng vẻ mặt của Phượng Cảnh Nam lại rất trầm ngâm.

Minh Trạm lắc đầu, “Ta không quá quen với phụ thân, nói gì đến bất

mãn?”

“Đắc tội ta thì ngươi có lợi gì hay sao?” Phượng Cảnh Nam âm trầm tức

giận, mấy năm nay không phải lão tử cung cấp cho ngươi ăn uống lớn lên
hay sao, mụ nó, vậy mà ngươi lại bảo là không quá quen với lão tử! Ngươi
bị mù hay sao?

“Xem ra đắc tội ta thì Minh Phỉ mới có lợi, không phải à?” Minh Trạm

hỏi lại một cách khôn khéo, “Nếu phụ thân hy vọng đích tử và thứ tử yên
bình sống chung thì ngài nên xuất ra thành ý chứ không phải để cho một
đứa thứ nữ đến làm nhục ta? Ngài cảm thấy thỉnh nhũ mẫu về giáo huấn là
đủ hay sao? Lúc trước phụ thân ở trong cung đã đắc tội với thái tử, kết quả
như thế nào? Chẳng lẽ Tiên đế cũng phái nhũ mẫu đến giáo huấn thì mọi
chuyện liền bình an vô sự à? Nếu không phải có tiền Trấn Nam Vương cứu
giúp thì ta nghĩ cũng không có hiện tại, đúng không?”

Chuyện này xảy ra đã nhiêu năm, một khi bị nhắc lại thì trong lòng của

Phượng Cảnh Nam vẫn khó tránh khỏi mà cảm thấy cáu giận. Bất quá loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.