Kỹ thuật của Minh Trạm không cao minh, chỉ duy nhất là phẩm chất
thiên tư lại làm người ta cảm thán.
Cầm ví như người. Mặc dù Minh Trạm không thể nói nhưng không biết
vì sao nội tâm lại muôn màu muôn vẻ như vậy.
Kỳ thật Minh Trạm không ngại học một ít tài nghệ, cầm kỳ thư họa, cái
gì cũng tốt, dù sao hắn cũng không có gì để làm. Nay ngay cả Thái hậu
cũng ít khi tìm hắn, ai thấy hắn cũng đều trốn tránh, ngay cả Phượng Minh
Lễ và Phượng Minh Nghĩa cũng không biết đã thương lượng như thế nào
mà chẳng chịu lộ diện.
Làm cho Minh Trạm thật sự là…con mụ nó….tịch mịch như tuyết a.
Hắn thản nhiên gảy hai khúc tình tang tính tang, sau đó thu tay về, chạy
đến bên chậu than để sưởi ấm, lạnh quá nha, bất tri bất giác mà đã sắp vào
đông.
Mũi khịt khịt, mùi khoai lang thật ngọt.
Ngụy Ninh thích ăn khoai lang, chẳng qua thứ này hiếm khi xuất hiện ở
nơi tao nhã, vì thu hoạch cao nên được dân nghèo yêu thích. Nhất là lúc đặt
vào trong lò than để nướng, vừa thơm vừa mềm vừa ngọt lại vừa bùi, được
Ngụy Ninh yêu tha thiết.
Ngụy Ninh bẻ một nửa rồi đưa cho Minh Trạm, “Ăn ít một chút, nghe
Minh Nguyệt nói ngươi ngày nào cũng ăn, đi đại tiện bị táo bón.”
Nếu không phải hương vị ngọt ngào lại đang bốc khói tỏa nhiệt của
khoai lang khiến người ta thèm ăn thì Minh Trạm thiếu chút nữa đã tát cho
Ngụy Ninh một cái. Hắn, hắn cũng thích ăn khoai lang, tiểu trù phòng có
lòng làm cho chủ tử vui vẻ, vì vậy làm đủ món khoai lang, nào là chưng,
luộc, chiên, nướng, đủ món khoai lang đưa cho Minh Trạm ăn, Minh Trạm