“Đây là nhuyễn giáp, ngày mai ngươi phải đích thân đến Nguyễn gia
rước dâu, mặc ở bên trong, cẩn tắc vô ưu.” Phượng Cảnh Nam chỉ vào
nhuyễn giáp rồi giới thiệu, “Đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, là bảo
bối hiếm có, ta cũng chỉ có ba bộ mà thôi.”
Minh Trạm nhấc lên một bộ để kiểm tra, thật là mềm, nhìn kỹ cũng
không biết là chất liệu gì, Minh Trạm đột nhiên há mồm vừa cắn vừa
nghiến răng, Phượng Cảnh Nam lập tức chộp lấy, “Bẩn hết!”
Minh Trạm nhếch miệng, “Thật sự rắn chắc. Ngày mai ta mặc lễ phục
sáu lớp, lại thêm ba bộ nhuyễn giáp bên trong, không cần thích khách xuất
hiện thì ta sẽ chết vì nóng trước.”
“Lễ phục mặc bên ngoài, bên trong ngươi mặc hay không thì ai mà
biết?” Phượng Cảnh Nam nói, “Ngày thường cũng không ngốc, hôm nay vì
sao lại ngốc thế này. Đừng quên mặc nhuyễn giáp vào, đây là hộ mệnh.”
Minh Trạm đành phải gật đầu nghe lời, “Ừm, ta cũng rất sợ chết.”
Phượng Cảnh Nam bỗng dưng bực mình, “Những lời này đừng nói ra có
được hay không.” Chẳng lẽ sợ chết là chuyện rất vinh quang hay sao? Tiểu
tử vô sỉ không có da mặt, đi rêu rao khắp nơi làm gì?
Minh Trạm cười he he hai tiếng, đổi thành tác phong hòa nhã, “Thiên
kim chi tử, tọa bất thùy đường. Nhi tử rất hiểu đạo lý này.” (Tấm thân
nghìn vàng không ngồi trong ngôi nhà sắp đổ)
Xem như còn hiểu tiếng người, Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Như thế
mới tốt.” Lại dặn dò Minh Trạm vài câu rồi mới nhấc chân rời đi, Minh
Trạm đưa tiễn ra trước cửa.
Địa vị của Trấn Nam Vương phủ cao quý, những quý phủ có giao hảo
với Trấn Nam Vương phủ đều đến chúc mừng từ rất sớm.