nhân của nàng là được, nếu đuổi đi thì sẽ làm cho nàng đa tâm, cũng không
tốt lắm.”
Hai chữ đa tâm của Vệ vương phi làm cho Phượng Cảnh Nam hơi mất tự
nhiên, “Vương phi cứ làm theo quy củ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy,
Vương phi làm theo quy củ thì bổn vương cũng không cần phải lo lắng.”
Vệ vương phi cười, “Quốc pháp cũng phải lo lắng đến nhân tình, nếu
Vương gia đồng ý thì cứ làm như vậy đi.”
“Như thế Minh Phỉ sẽ ở lại đế đô?” Một nữ hài tử rốt cục cũng không
tiện ở một mình, huống chi Minh Phỉ đang lâm bệnh, cũng không tốt đưa
vào trong cung cho Thái hậu, Phượng Cảnh Nam có vài phần khó xử.”
Vệ vương phi nói, “Ta là đích mẫu, để ta lưu lại chăm sóc cho nàng. Đợi
nàng khỏe lại thì ta sẽ cùng nàng quay về Vân Nam.”
Phượng Cảnh Nam đương nhiên biết quan hệ của Vệ vương phi và Minh
Phỉ rất bình thường. Bất quá Vệ vương phi thật xứng đáng là một đích mẫu,
lời đề nghị của nàng cũng không phải xuất phát từ tình cảm riêng tư mà là
vì lập trường của nàng. Nàng là chính phi của Trấn Nam Vương phủ, phải
gánh vác những trách nhiệm phù hợp!
Phượng Cảnh Nam lại nói, “Không phải chuyện gì lớn lao, cứ để phu thê
Minh Nghĩa ở lại đi. Lúc này trời nóng, cũng không thích hợp bôn ba,
Minh Phỉ ở đế đô vài ngày cũng không sao. Mọi chuyện trong phủ thì lại
không thể thiếu nàng.”
Vệ vương phi chỉ dạ một tiếng, lại gọi người an bài chuyện trong viện
của Minh Phỉ. Từ nhũ mẫu, hạ nhân đến trù tử trong viện của Minh
Phỉ….Nhiều vô số kể, nhưng rất cẩn thận chu đáo.
Vệ vương phi cố ý phái người gọi phu thê Minh Nghĩa lại để dặn dò,
“Thân mình của Minh Phỉ không được tốt, ta định lưu lại chăm sóc nàng.