Phùng Thành vừa cười vừa đề nghị, “Công tử thứ lão nô lắm lời. Thừa
Ân Hầu và Trấn Nam Vương gia là thân biểu huynh biểu đệ, ngài mà gặp
Thừa Ân Hầu thì cũng phải gọi một tiếng là biểu thúc. Nếu đã là thân thích,
biết công tử đang lâm bệnh cho nên Hầu gia chuẩn bị một chút thực phẩm
bổ dưỡng dâng cho công tử sử dụng, công tử cần gì phải đáp lễ?”
Xem ra Thừa Ân Hầu rốt cục ý thức được Ngụy gia cùng chính mình
cũng có quan hệ huyết thống, ngoại trừ lấn lướt áp đảo thì Ngụy gia vẫn
còn một đường lui an toàn.
Minh Trạm ngượng ngùng gật đầu, lại làm cho Thanh Phong đi ngâm trà
rồi ban thưởng.
Vị tứ công tử này cũng không phải dễ chọc, chẳng qua hôm nay hắn phải
để cho Minh Trạm có thể diện, Phùng Thành thật khách khí mà cảm tạ.
Ngụy gia đã ban lễ đến, lại nằm hai ngày, Minh Trạm liền khỏi hẳn.
Không có người hoàng đế nào lại xử trí mẫu tộc của mình khi mẫu thân
còn sống, Minh Trạm muốn cho Thừa Ân Hầu thừa nhận vị trí của mình,
tách Thừa Ân Hầu và Ngụy quý phi ra, hoàn toàn đem thái tử vị khuấy đục
hồ nước.
Phượng Cảnh Kiền còn trẻ, cần gì phải gấp gáp mà lập thái tử cơ chứ?
Hai mươi năm sau lập thái tử cũng chưa muộn.
Vị trí của Trấn Nam Vương phủ quá trọng yếu, một ngày chưa lập thế tử
thì vị trí thế tử Trấn Nam Vương cũng sẽ không yên ổn.
Chỉ cần không lập thế tử thì thân phận của hắn vẫn cao quý hơn đám thứ
huynh trong nhà, cho dù bị bắt làm chất tử ở đế đô nhưng hắn cũng tuyệt
đối không thể dựa vào mặt mũi của người khác mà sinh tồn.
Hầy, qua hai mươi năm nữa, ai biết thế cục sẽ như thế nào?