Chu Tử Tiếu khách khí cười nói, “Không dám nhận. Làm phiền Lý
huynh.”
Chu Tử Tiếu nói thẳng dòng họ của Lý Thành, làm cho Lý Thành xem
trọng mà liếc mắt một cái, Dương Thanh tiến lên, tay trái cầm lấy tay của
Lý Thành, đặt vào lòng bàn tay của Lý Thành một xấp giấy dày, mọi người
đều hiểu ngầm trong lòng, Lý Thành cũng không từ chối, lặng lẽ thu vào
trong y mệ, Dương Thanh hơi cau mày lại, hình như có một chút khẩn
trương, hắn thấp giọng nói, “Chúng ta đều là nông dân, chưa từng được
diện kiến dung nhan của thế tử, không giấu Lý huynh, trong lòng của ta
hiện vẫn còn rất bất ổn.”
Lý Thành cười, “Ngài đừng nói vậy, thế tử thân phận tôn quý, mặc dù uy
nghiêm nhưng lại thấu tình đạt lý, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Bọn họ nói lời cảm tạ, Lý Thành mỉm cười cáo lui.
Thái Bảo và Liễu Đông Thành liếc nhau, cùng nhìn về phía Chu Tử Tiếu,
“Chu lão huynh, huynh nói đi?”
Đệ đệ của Chủ Tử Tiếu là Chu Tử Chính làm đương sai bên cạnh Trấn
Nam Vương, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì đối với các diêm
thương, ngay cả Dương Thanh cũng chờ Chu Tử Tiếu quyết định, Chu Tử
Tiếu kỳ thật cũng không có cơ sở, đệ đệ của hắn là Chu Tử Chính đã sớm
nói với hắn, “Minh Trạm thông minh tuyệt đỉnh, hỉ nộ vô thường”, giờ khắc
này Chu Tử Tiếu làm sao có chủ ý gì, bất quá hắn cũng là người từng trải
phong sương, giấu diếm sắc mặt, nói một cách chắc chắn, “Thế tử bảo chờ
thì chúng ta cứ chờ là được. Các ngươi cứ an tâm đi.”
Minh Trạm cũng không để bọn họ chờ lâu, sau khi cùng Phượng Cảnh
Nam dùng ngọ thiện và nói chuyện một hồi thì Minh Trạm liền trở lại.
“Thật có lỗi, phụ vương bỗng nhiên gọi ta cùng dùng ngọ thiện nên mới
trì hoãn.” Minh Trạm vui vẻ cười một cách ôn hòa, đợi bốn người thi lễ thì