DIỄM CHI - Trang 140

- Cháu đau một tuần rồi, nhưng mẹ cháu cứ bảo tại cháu ăn linh tinh.

Sáng nay cháu xin nghỉ học mẹ còn mắng cháu, cô ơi cháu đau lắm, cháu
sắp không chịu được nữa rồi, côc cứu cháu với.

- Khổ thân, con mẹ mày cũng thật là… đợi tí cô gọi điện cho mẹ.

Nói rồi cô móc điện thoại trong túi ra, nhưng ở xưởng nhiều máy móc ồn

nên có lẽ mẹ không biết. Tôi lại nhìn cô năn nỉ:

- Mẹ cháu bận không về được đâu, cô gọi cho bố hộ cháu được không.

- Hay cô đưa cháu đi viện, gọi bố thì biết đến bao giờ.

- Không bố cháy sẽ xuống ngay cô gọi hộ cháu đi.

- Rồi đọc số cho cô đi.

Tôi đọc dãy số mà đã thuộc lòng cho cô, cô thông báo về tình hình của

tôi cho bố nghe. Có lẽ quá lo lắng cho tôi nên bố nhờ cô đưa điện thoại để
nói chuyện với tôi.

- Con đây ạ.

- Con thấy thế nào rồi.

- Con đau lắm bố ơi…

- Bố biết rồi, bố biết rồi, con chờ chút bố xuống ngay ráng lên con nhé.

Có lẽ bố đã bảo với cô Duyên chờ bố xuống nên cô không đưa tôi đi viện

ngay mà lấy chiếc khăn ấm chườm vào bụng cho tôi. Cơn đau có giảm
xuống một chút ít nhưng vẫn quá mức chịu đựng của một đứa trẻ lên 10.

Tôi không biết bố đi bằng cách nào mà chưa đầy 20 phút bố đã có mặt ở

đây, nhìn tôi xót xa hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.