DIỄM CHI - Trang 138

- Nợ thì kệ bố mày chứ, có phải ngày nào bố mày cũng thăm đâu mà lo.

- Mấy hôm trước bố vẫn tạt qua đưa thức ăn cho con nhưng không ở lại

lâu vì bận. Hôm nay có cả em Hương mới ở lại lâu. Mới cả con không cần
ăn nhà hàng, chỉ cần có người nói chuyện và ăn cùng là con thích rồi.

Câu trả lời của tôi có lẽ làm mẹ chạnh lòng, mẹ không nói nữa mà lấy

vội bộ quần áo đi tắm. Còn tôi lôi mớ rau mẹ mới mua ra để nhặt, vừa nhặt
vừa nghĩ tới lúc hai chị em cùng phụ bà nấu ăn mà nhớ.

- -------*--------*--------

Cuối cùng thì thời gian nghỉ hè buồn tẻ cũng kết thúc, một năm học mới

lại bắt đầu, tôi đã chính thức trở thành học sinh cấp 2. Ngôi trường mới,
thầy cô mới nhưng tôi không còn bỡ ngỡ như lần đầu tiên nhập học ở
trường cũ nữa.

Học hè cũng chỉ học buổi sáng, còn buổi chiều nghỉ nên một nửa ngày

tôi vẫn ở nhà một mình. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn đi làm sớm tối, để tôi ở nhà
cũng món ăn quen thuộc là mì gói.

Mấy hôm nay chẳng hiểu sao tôi luôn cảm thấy đau bụng, cơn đau ngày

một tăng dần, nói với mẹ thì mẹ bảo:

- Chắc lại ăn linh tinh nên thế chứ gì, đừng có ăn mì tôm nữa, nấu cơm

ăn thì sẽ khỏi.

- Nhưng ăn cơm với ruốc mãi con cũng chán.

- Sao ăn mì tôm mãi không chán, lắm lý do, đi đánh răng đi còn đi ngủ

mai mà đi học.

Một nửa câu hỏi thăm cũng chẳng có, mẹ thậm chí còn chẳng biết tôi đau

ở vị trí nào, đau bao lâu mà đã vội vã kết luận như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.