DIỄM CHI - Trang 216

Làm ở đây 2 năm tuy chưa mấy lần tiếp xúc trực tiếp với khách, nhưng

cũng hiểu được mấy cái phức tạp mà con Nga nhắc đến. Bởi thế tôi mới
phân vân chưa dám nhận lời.

Đổi công việc lương sẽ cao hơn, tôi có thể phụ với bố nhiều hơn, có điều

nếu bố biết chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn bắt tôi nghỉ việc.
Càng nghĩ càng đau đầu, lại đang đến chu kỳ nên khó chịu vô cùng. Hôm
sau tôi quyết định sử dụng 2 ngày phép của mình để về quê. Cần thư thả
đầu óc thì mới nghĩ được.

Lần nào về quê tôi cũng gọi bố ra đón, chẳng hiểu sao lần này gọi mãi

mà chẳng thấy bố nghe máy. Ruột gan cũng nóng lên theo từng cuộc gọi,
xuống xe tôi vội vã bắt xe ôm về nhà.

Giờ này cái Hương vẫn còn đang ở trường, cổng thì cài nhưng cửa nhà

lại mở, xe máy của bố vẫn còn ở nhà nên chắc chắn bố không đi đâu cả.
Vậy tại sao tôi gọi vẫn không thấy bố nghe máy? Hay là bố chạy sang hàng
xóm nhỉ.

Nghĩ vậy tôi một mình đi ra vườn, định bụng kiếm quả gì đó ăn cho đỡ

buồn mồm. Vườn nhà tôi hầu như mùa nào cũng có quả ăn nên cứ về quê là
tôi lại chạy tót ra ngoài này.

Vẫn như mọi lần tôi ngồi đu đeo trên cây ổi cao nhất thì bất ngờ nghe

thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc của bố. Chuông điện thoại ở gần
đây chắc chắn bố cũng ở quanh đây, nghĩ vậy tôi lớn tiếng gọi:

- Bố ơi, bố..

Ngoài tiếng gọi của tôi vọng lại thì không hề thấy tiếng bố trả lời. vội tụt

xuống khỏi cây vừa đi vừa gọi:

- Bố ơi, bố làm chỗ nào đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.