DIỄM CHI
Dạ Thảo
Chương 29
Tôi cứ ngồi mãi ở đó, ngồi tới khi cơ thể dần tê cứng mới vội vã lau
nước mắt mà đứng lên.
Thật sự lúc mới nghe bọn con Dung con Phượng nói xong tôi chỉ muốn
chạy thật nhanh tới mà chất vấn cái Nga. Hỏi xem vì sao nó lại lừa tôi, vì
sao nó lại giấu tôi mọi chuyện như thế.
Nhưng rồi đôi chân tôi nặng trĩu chẳng thể đứng dậy nổi nên cứ ngồi mãi
đây. Hay chính xác hơn là tôi không đủ can đảm để hỏi, xưa nay tôi xem nó
chẳng khác nào người thân. Tôi cũng cảm nhận được rằng nó lo lắng cho
tôi, quan tâm tôi như người nhà.
Nếu nói một ai đó ngoài nó ở đây lừa dối tôi, gài bẫy tôi tôi sẽ tin ngay
mà không cần suy xét. Nhưng còn nó, thật sự tôi không muốn tin, ngàn vạn
lần cũng không muốn.
Ở cái chốn phồn hoa đô thị này nếu nó cũng không thật lòng với tôi thì
tôi còn biết tin vào ai được nữa.
Ngày tôi ốm nó nghỉ làm để chăm sóc, tôi buồn nó sẵn sàng thức trắng
đêm để nghe tôi tâm sự dù rằng ngày mai lại phải đi làm. Bất kỳ một ai bắt
nạt tôi nó đều nhảy dựng lên để bảo về.
Nó cũng là người tận tình chỉ dạy cho tôi mọi thứ ở đây, làm sao để
khách gọi nhiều đồ, nói gì để khách bo nhiều hơn, tất cả mọi mánh khóe
trong nghề ngày hôm nay của tôi đều do 1 tay nó chỉ dạy.