DIỄM CHI - Trang 294

trở về phòng. Tôi là tín đồ của đồ ngọt, và hy vọng số bánh này sẽ giúp cho
tâm trạng của tôi được tốt hơn đôi chút.

Cái Nga có nhắn tin nhưng tôi không đọc mà xóa luôn đi, đã hại nhau

đến thế này thì còn gì lưu luyến nữa mà hỏi thăm. Thà rằng nó bạc ác luôn
đi thì tôi còn đỡ tức đằng này lúc nào nó cũng tỏ vẻ quan tâm càng làm tôi
khó chịu hơn.

- ------*--------*-------

Ở nhà thêm 2 ngày nữa thì tôi quyết định trở lại với công việc, vì tôi sợ

nếu cứ ở một mình tôi sẽ tự nhấn chìm mình trong đau khổ. Tôi cần phải
bận rộn, bận để không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa. Cũng may
dấu hôn trên cổ tôi đã mờ, phía dưới hạ thân cũng thôi đau đớn nên tôi gần
như đã trở lại trạng thái bình thường.

Bọn con Phượng thấy tôi thì vẫn tiếp tục sóc sỉa:

- Tưởng có anh nào bao nuôi, không cần đi làm nữa.

- Cái loại nó có chó nó đặng, gớm đi làm thì lúc nào cũng tỏ vè ta đây,

thích là nghỉ, thích là nghỉ, không phải quán đang thiếu nhân viên thì con
này chẳng bị đuổi ra đường từ lâu rồi.

Khác với sự im lặng mọi lần, tôi quay lại hỏi thẳng luôn:

- Chúng mày không còn việc gì làm à, nếu rảnh quá thì đi lấy cái gương

mà soi lại nhân phẩm của mình đi. Xem tử tế hơn ai mà chê bai.

- Con ranh, hôm nay mày thích gây sự có đúng không, lần trước ăn đòn

vẫn chưa nhớ nên hôm nay lại ngứa người à.

- Tự nhìn xem con chó nào cắn hóng trước, bà mày đây còn bận tiếp

khách, khách gọi nhiều quá lại toàn khách VIP nên chẳng có thời gian dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.