DIỄM CHI - Trang 303

- Xin lỗi chị nhưng em không thể làm khác. Bây giờ nếu chị muốn thuê

phòng em sẽ làm thủ tục cho chị. Còn không thì em xin lỗi vì không thể
giúp gì cho chị được.

Câu nói ấy khiến cho tất thảy mọi hy vọng trong tôi đều bị dập tắt. Đau

lòng, ân hận, bế tắc cứ thế tôi đứng khóc ngon lành trước mặt cậu nhân
viên đó. Có lẽ không ngờ được tình huống này nên câu ta vô cùng bối rối
chẳng biết phải làm gì. Một lát sau mới lật dật đưa cho tôi một ít khăn giấy
rồi nói:

- Đấy là nguyên tắc em không thể làm khác được, mong chị đừng làm

khó em nữa.

- Chị biết, nhưng mà bạn chị.. bạn chị… nó là bị chị gài.

Cậu ta nghe xong thì há hốc mồm nhìn tôi, có lẽ trên đời này cậu ta chưa

từng thấy ai kỳ dị như tôi. Gài bẫy bạn để trả thù, sau rồi lại lật đật chạy đi
tìm bạn. Sự lạ đời đó của tôi khiến cậu ta chỉ còn biết thở dài rồi bảo:

- Chị cứ đứng đây khóc chủ quán check camera thấy lại phạt em.

Không phải cậu ta đang kể khổ mà đang tìm cách đuổi khéo tôi đi. Tôi

cũng tự biết mình phiền phức nên lủi thủi đi ra ngoài.

Chẳng biết phải đi đâu vào lúc 3h sáng thế này nên đành ngồi luôn

xuống vệ đường đối diện mà khóc. Vừa khóc vừa cố gọi vào số cái Nga hy
vọng sẽ có người nghe nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút dài vô vọng.

Cả đoạn đường vắng tanh không một bóng người nên tôi có thể thoải mái

khóc cười mà chẳng sợ ai để ý. May là trên phố có đèn đường chứ mà tối
thui như ở quê tôi chắc tôi cũng chả có gan mà ngồi đây.

Trời đã vào thu, bầu trời đêm khá nhiều sao và một chút ánh trăng mờ

nhạt, nhưng điện cao áp sáng quá nên trăng chẳng đủ sức để len lỏi tới đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.